• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại đô hộ chớ tức giận, trước mắt vẫn là lấy phá địch làm đầu." Hoa Hùng có chút bất đắc dĩ nói, tính cách của Lữ Bố cũng không phải chỉ đối với Hồ Chẩn như vậy, những người khác đều biết cách tránh mũi nhọn, nhưng sao Hồ Chẩn lại không hiểu đạo lý này?

"Đúng vậy, cần gì phải tức giận?" Triệu Sầm trở về, cũng coi như quen thuộc với Hồ Chẩn, cũng không có khách sáo như vậy, trực tiếp ngồi quỳ xuống nói: "Trận này đánh thắng, mặc kệ là ai đánh, công lao không phải là của ngươi sao, ngươi tranh với hắn làm cái gì?”

“Ta chỉ không quen bộ dạng ngang ngược của hắn, chỉ là một kẻ phản tướng, có tư cách gì so cùng với đám người này của ta?” Hồ Chẩn tức giận hừ nói.

"Lời này của ngươi đừng để hắn nghe thấy." Triệu Sầm bất đắc dĩ nói, hắn xem như đã nhìn ra, Lữ Bố là một người dám đâm thủng trời, thật sự chọc giận hắn, trong Y Khuyết quan này cũng không ai có thể trị hắn.

- Hừ, Hoa Hùng! Hồ Chẩn gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hoa Hùng.

" Có mạt tướng!" Hoa Hùng ra khỏi hàng.

"Ngươi lập tức phái người, suốt đêm tìm hiểu đại doanh Tôn Kiên kia, xem hắn có bao nhiêu mã, địa hình bốn phía như thế nào, nếu hắn không có phòng bị gì, tối nay chúng ta triệu tập binh mã, dẫn binh tập kích doanh trại địch." Hồ Chẩn trầm giọng nói.

"Vâng!” Hoa Hùng đáp ứng một tiếng, xoay người đi an bài nhân thủ.

Triệu Sầm nhìn về phía Hồ Chẩn nói: "Cần gì phải nóng vội nhất thời, ngày mai hảo hảo điều tra rõ ràng rồi nói sau.”

“Ta nuốt không trôi khẩu khí này!” Hồ Chẩn hừ lạnh một tiếng nói: "Sao có thể khiến Lữ Bố khinh thường tướng sĩ Tây Lương ta như vậy!?”

“Người ta chỉ khinh thường ngươi mà thôi.”

Triệu Sầm oán thầm một câu, trên mặt lại lo lắng nói: "Nhưng nguy hiểm của trận chiến đêm này quá lớn, nếu không thể thành hoặc là đối phương đã sớm có chuẩn bị, chỉ sợ..."

"Tôn Kiên kia được xưng là mãnh hổ Giang Đông, nhưng bất quá chỉ là hạng người có hư danh, Từ Vinh đã có thể đánh hắn chật vật chạy trốn, ta há có thể sợ hắn?" Hồ Chẩn cười lạnh nói: "Giang Đông là nơi man di, có thể có anh kiệt gì? "

“Vậy..." Triệu Sầm không biết nên khuyên thế nào, vì sao cảm thấy Hồ Chẩn rất yếu? Từ Vinh so với Hồ Chẩn cảm giác mạnh hơn không ít? Tuy vậy vạn lời muốn nói, đến miệng cũng chỉ có thể hóa thành một câu: "Chúc Đại đô hộ mã đáo thành công! "

“Mượn lời lành của ngươi." Hồ Chẩn rất thống khoái gật gật đầu, xoay người rời đi, chuẩn bị chờ tin tức, chỉ đợi Hoa Hùng dò xét hư thực sẽ động thủ.

Bên kia, Lữ Bố an ổn ở trong phòng Triệu Sầm an bài ngủ một giấc, về phần Hồ Chẩn chuẩn bị như thế nào, chuyện đó không liên quan đến hắn, có thể nghe hắn khuyên tốt nhất, không nghe lời hắn khuyên, tự đi mà chịu khổ, lời nói của Hầu Thành ban ngày khiến Lữ Bố muốn cẩn thận tìm hiểu xem xét thanh âm quanh quẩn bên tai, có lẽ thật sự là quỷ thần che chở cũng nói không biết chừng, thế nhưng vừa mới nằm xuống không bao lâu, đã thấy Ngụy Tục vẻ mặt hưng phấn xông vào.

"Tỷ phu, Hoa Hùng kia đi thăm doanh, ta nghe nói Hồ Chẩn chuẩn bị tập kích ban đêm." Ngụy Tục hưng phấn nói: "Chúng ta có hay không cũng xuất chiến theo.”

Lữ Bố khinh thường nói: "Chỉ dựa vào túi da kia, nếu không có Hoa Hùng, trước đó hắn có thể đánh thắng trận mới lạ đó? Bố trí vội vàng như thế, khó mà thành. "

“Vậy chúng ta..." Ngụy Tục chần chờ nói.

“Đi ngủ chứ sao! Để cho các tướng sĩ ngủ đủ giấc, không phải ta ra lệnh, ai gọi cũng mặc kệ, ta nói rồi đó!” Lữ Bố nằm lên giường, thờ ơ nói, so với an nguy của Hồ Chẩn, hắn càng muốn nhìn xem lời quỷ thần linh tinh kia có tác dụng gì, có phải là thiên mệnh của mình hay không?

"Ta đây sẽ đi phân phó thủ hạ." Ngụy Tục thấy Lữ Bố như vậy, lập tức đáp ứng một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.

“Bạn có tin không? Nhân sinh của một người, từ tính cách cho đến số mệnh đều đã định trước sẵn, mặc dù nhân sinh sẽ có rất nhiều kỳ ngộ và rất nhiều lựa chọn, nhưng khi đối diện với những kỳ ngộ, lựa chọn, hay tính cách cùng nhận thức bạn đều đã quyết định từ lâu…”

Trước kia khi trong đầu xuất hiện loại thanh âm này, Lữ Bố đều vô cùng phiền não muốn trục xuất những thứ này khỏi đầu, nói đến cũng là lạ, ý niệm này của hắn vừa động, thanh âm này liền biến mất, mãi đến ngày hôm sau mới xuất hiện, về phần khi nào xuất hiện, ngược lại không có định thời gian, có lẽ rất sớm, cũng có lẽ rất muộn, dù sao một ngày cũng sẽ xuất hiện một hai lần như vậy.

Hôm nay Lữ Bố nghe Hầu Thành nói, đối với thanh âm khó hiểu kỳ diệu xuất hiện trong đầu mình sinh ra tò mò, cũng không trực tiếp bài xích như ngày xưa, mà là thăm dò hỏi một câu: "Nhân sinh là gì? Làm thế nào để thay đổi?”

Những chữ kỳ lạ cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, Lữ Bố cũng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, rõ ràng không phải mắt nhìn thấy, nhưng trong đầu lại giống như nhìn thấy.

"Gì nữa đây?" Lữ Bố cố thăm dò nói một câu.

Sau một khắc, chữ kia tựa hồ sáng lên, sau đó có hai chữ to tiêu tán vô hình, ngay sau đó một cỗ tin tức thật lớn tràn vào trong đầu:

“Mô phỏng cuộc sống, một trò chơi quang não từ thế giới bốn chiều, thực hiện công nghệ chuyển đổi thực tế, có thể cho phép mọi người trải nghiệm cuộc sống khác nhau trong cuộc sống bản thân vốn dĩ hạn chế, nhưng vì gây ra nhiều sự kiện nhân cách phân liệt hoặc suy sụp tinh thần buộc phải đóng cửa, và vĩnh viễn chảy vào không gian ba chiều, đối với cuộc sống không gian ba chiều, có ý nghĩa mang tính bước ngoặt, nếu có thể phá vỡ trò chơi não ánh sáng này, nền văn minh ba chiều sẽ có cơ hội bước vào nền văn minh bốn chiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK