Dứt lời, phất phất tay, tướng sĩ hai bên đồng loạt thu hồi binh khí trong tay.
“Cao Thuận, đây chính là binh lính của ngươi sao?” Hồ Chẩn thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhìn về phía Cao Thuận, quát lớn.
"Đúng vậy." Trên khuôn mặt trắng trẻo của Cao Thuận bình tĩnh không gợn sóng, cũng không bị giọng điệu đối phương ảnh hưởng tâm tình.
"Hướng binh khí vào ta, ai cho các ngươi có can đảm này!?" Lý Giác quát lớn.
“Tướng quân có lệnh thông truyền trước đó không?” Cao Thuận lạnh lùng nói.
"Không có." Lý Giác lắc đầu.
“Không có lệnh trên, cũng chưa thông truyền, chúng ta sao biết là tướng quân muốn tới, hơn nữa Hồ tướng quân là phá cửa mà vào, dưới tình huống như vậy, chúng ta chắc chắn coi Hồ tướng quân là địch nhân, biết được ai với ai, có gì không ổn?" Cao Thuận hỏi.
"Cho dù như thế, chúng ta sau này đã nói ra thân phận, vì sao bọn họ còn không nghe lệnh!?" Hồ Chẩn hừ lạnh một tiếng nói.
“Bọn họ là thuộc hạ dưới trướng mạt tướng, hai vị tướng quân cũng là người cầm binh, hẳn phải biết được trong quân nếu có hai người thậm chí nhiều người có thể hạ lệnh cho binh lính sẽ có hậu quả gì!, hơn nữa bọn họ đâu biết hai tướng quân là thật hay giả, cứ báo tên là buông binh khí còn ra thể thống gì?” Cao Thuận đối với thái độ bất mãn của hai người vừa tới làm như không thấy, lạnh lùng hỏi ngược lại.
“ Không nói những thứ này nữa!” Lý Giác kéo tay Hồ Chẩn một phen, nhìn về phía Cao Thuận nói: "Cao Thuận đúng không, Thái sư lệnh ngươi theo quân xuất chinh, điều lệnh hẳn là ngươi cũng đã nhận được rồi chứ? "
“Dĩ nhiên là đã nhận được." Cao Thuận nói.
“Từ giờ phút này trở đi, ngươi đi theo Hồ tướng quân, ngươi có dị nghị gì không? Lý Giác mỉm cười nói.
"Thỉnh tướng quân xuất điều lệnh của chủ tướng hoặc hổ phù dẫn binh." Cao Thuận khom người nói.
Sắc mặt Lý Giác cùng Hồ Chẩn nhất thời trầm xuống, có hai thứ này, bọn họ nào cần tự mình đến doanh trại Bắc quân? Chính là không có, bọn họ mới phải dùng thân phận của mình tới áp người, vốn tưởng rằng, một đám ngoại quân Bắc quân, có thể được những đại tướng dưới trướng Thái sư như bọn họ lôi kéo, hẳn là vinh hạnh vạn phần, vội vàng chấp thuận mới đùng, ai ngờ Cao Thuận này lại là một bộ dáng ăn cứng không ăn mềm, làm một gã tướng lĩnh, bộ dáng Cao Thuận này, thật sự khiến người ta chán ghét.
"Hổ phù ở chỗ Lữ Bố, nhưng chuyến đi này Cao tướng quân theo Hồ Chẩn tướng quân, hơn nữa chỉ nghe lệnh Hồ Chẩn tướng quân, ta nói ý như vậy, Cao tướng quân có thể hiểu được chứ?" Lý Giác nhìn về phía Cao Thuận, trầm giọng nói.
“Nếu không có hổ phù hoặc điều lệnh, mạt tướng sợ rằng không thể tuân mệnh!” Cao Thuận lạnh lùng nói.
"Cao Thuận, hiện giờ thời cuộc đã khác, chính là do quân Tây Lương chúng ta định đoạt, ngươi làm như thế, chính là đối nghịch với quân Tây Lương chúng ta, ngươi có hiểu không?" Hồ Chẩn tức giận nói.
- Mạt tướng không hiểu! Cao Thuận lần này ngay cả kính lễ cũng không thèm, tay vịn vào bảo kiếm bên hông, đứng thẳng thân thể: "Nếu hai vị tướng quân không có việc gì, xin nhanh chóng rời đi, quân doanh bận rộn, xin thứ mạt tướng không thể chiêu đãi.”
-Ngươi lớn mật! Hồ Chẩn tức giận lắm, muốn rút kiếm lại bị Lý Giác giữ chặt, nhìn tư thế mềm cứng đều không ăn này, nếu thật sự động thủ, nói không chừng đối phương sẽ dám cho thuộc hạ đồng loạt xông lên bắt bọn họ, khi đó mới gọi là mất mặt.
- Cao tướng quân! Lý Giác nhìn về phía Cao Thuận, cố gắng duy trì mỉm cười: "Làm người, cần phải thức thời, chúng ta mặc dù không có điều lệnh, cũng không có hổ phù, nhưng chúng ta hy vọng chuyến đi này ngươi lấy Hồ tướng quân làm chủ, sau đó ta tất sẽ tiến cử ngươi với thái sư, chúng ta cũng sẽ có một phần tạ lễ tặng cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Hai vị tướng quân nếu không có việc gì, xin rời đi đi! Ánh mắt Cao Thuận càng lúc càng lạnh.
"Được." Lần đầu tiên Lý Giác nhìn thấy người mềm cứng không ăn như vậy, cười lạnh một tiếng, lại nghe dồn dập tiếng bước chân vang lên, lúc quay đầu nhìn lại, thân vệ của Lữ Bố đã chặn cửa lại.
"Hai người các ngươi làm gì ở đây?" Nhìn thấy Hồ Chẩn và Lý Giác, Lữ Bố nhíu nhíu mày nói.
"Ngươi... Ngươi làm gì ở đây? " Hồ Chẩn vừa bị Lữ Bố tát cho mặt sưng như heo, giờ phút này nhìn thấy Lữ Bố, theo bản năng làm ra động tác che mặt.
Lý Giác thấy sắc mặt Lữ Bố trầm xuống, vội vàng ôm quyền cười nói: "Phụng Tiên tới vừa lúc, qua hai ngày nữa sẽ xuất quân, Hồ tướng quân muốn thay tướng quân chỉnh hợp tiểu đoàn Bắc quân này trước, tránh cho tướng quân bận rộn.”
Lữ Bố nhìn Hồ Chẩn, lại nhìn Lý Giác, cuối cùng không phát tác, xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho Thành Phương ở một bên. Hai người này làm cái gì, Lữ Bố đương nhiên biết, tuy nhiên làm cho hắn kinh ngạc chính là hai người này dường như không thành công, Lạc Dương hôm nay chính là thiên hạ của quân Tây Lương, lại có người dám đánh mặt hai người này, điều này làm cho Lữ Bố rất tò mò đối phương là ai, đồng thời cũng nguyện ý dành cho hắn một ít tôn kính, xuống ngựa nhập doanh.
"Mỗ là Lữ Bố, ngươi chính là chủ tướng Bắc quân!?" Lữ Bố nhìn về phía Cao Thuận đứng ở cửa, tuy rằng bộ dạng trắng trẻo, nhưng toàn thân lại lộ ra một cỗ kiên nghị.
- Mạt tướng Cao Thuận, tham kiến tướng quân! Cao Thuận chắp tay thi lễ với Lữ Bố.
"Thái sư đã hạ lệnh, điều lệnh chắc đã tới, hôm nay ta ở đây điểm binh, có dị nghị gì không?" Lữ Bố hỏi.
"Thỉnh tướng quân xuất ra hổ phù." Cao Thuận khom người nói.
Hổ phù này, trước đây Đổng Trác quy định là điều cần thiết trong quân, nếu muốn điều khiển hay huy động binh mã, nhưng sau khi Đổng Trác nắm quyền, lúc ấy bởi vì rất nhiều hổ phù đều không nằm trong tay Đổng Trác, bởi vậy tác dụng của hổ phù dần dần phai nhạt, nhưng hiện tại thế cục dần dần ổn định, quy củ của hổ phù theo đề nghị của Lý Nho một lần nữa được coi trọng.
Lữ Bố nếu muốn vào quân doanh, đương nhiên là có mang theo hổ phù, lập tức lấy ra một nửa hổ phù của mình đưa cho Cao Thuận, Cao Thuận lấy hổ phù của mình ra, phù hợp với hổ phù của Lữ Bố, sau khi xác nhận không sai, trả lại hổ phù cho Lữ Bố, nghiêng người tránh ra nói: "Tướng quân, xin mời!”
“Hai ngươi, còn muốn đi theo ta sao? Đáng tiếc trong quân không được uống rượu, không thể cùng hai ngươi uống rượu thoải mái được. "Lữ Bố sau khi nhận lấy hổ phù, nhìn về phía Hồ Chẩn và Lý Giác, lạnh lùng nói.
"Không cần." Hồ Chẩn và Lý Giác hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lữ Bố cười lạnh một tiếng, lúc này mới bảo thân vệ chuyển đồ đạc vào, hắn chuẩn bị vào những ngày còn lại ở Lạc Dương đều ở trong quân doanh, cho nên gia sản đều mang đến.