"Phụ thân có thể sẽ… không được... nữa rồi." Yến Tuyết Vân nhìn về phía Lữ Bố: "Huynh trưởng có thể trở về thăm hắn không?”
Lữ Bố gật gật đầu nói: "Hãy đợi ta. Bố sẽ đi ngay đây!”
Vốn định nói rõ ngày khởi hành, nhưng vừa nghĩ đến Yến Trường Không có thể đã đến lúc lìa đời, trong lòng Lữ Bố bèn có chút đứng ngồi không yên, lúc này hắn gọi người dắt ngựa tới.
"Phụ thân, hôm nay là ngày đại thọ của ngài, có chuyện gì quan trọng như vậy?" Mấy đứa con trai của Lữ Bố giữ chặt ngựa của Lữ Bố, vẻ mặt kinh ngạc.
- Huynh trưởng không cần gấp gáp, bệnh của phụ thân không quan trọng, tiểu muội không biết hôm nay là ngày mừng thọ của huynh trưởng, mạo muội đến đây, không có chuẩn bị gì, mong huynh trưởng thứ tội! Yến Tuyết Vân vội vàng ngăn Lữ Bố nói.
"Những tấu thư này là món quà tốt nhất rồi." Khúc mắc hơn hai mươi năm của Lữ Bố đã được cởi bỏ hơn phân nửa, giờ phút này hắn lại muốn đi như bay về tới Bắc Quan.
"Vậy cũng không nên nóng vội nhất thời, tiểu muội chạy tới đây, trong bụng đã đói khát, huynh trưởng có thể để cho tiểu muội cũng ăn chút rượu thịt mừng thọ không?" Yến Tuyết Vân cười hỏi.
"Cái này tự nhiên là được, do Bố chiêu đãi khách chưa chu đáo." Lữ Bố cười đưa Yến Tuyết Vân về trại, giới thiệu nàng cho thê tử.
"Dân phụ bái kiến phu nhân." Thê tử Lữ Bố dưới sự dìu dắt của con dâu đứng lên, run rẩy muốn hành lễ với Yến Tuyết Vân, Yến Tuyết Vân nào dám nhận, vội vàng tiến lên đỡ lấy tay nàng.
"Đã sớm nghe nói trong nhà huynh trưởng có hiền thê, vẫn chưa từng bái hội, lúc này nên là muội muội bái kiến tẩu tẩu mới đúng."
Mặc dù là lễ nghi, nhưng trạng thái thân thể hiện tại của thê tử, Lữ Bố tự nhiên cũng không muốn thê tử hành lễ với người khác, lúc này đỡ lấy thê tử nói: "Đều già cả rồi, chớ để ý những hư lễ này, mở tiệc đi, ta đang chờ nhập tiệc đây. "
Phu thê huynh trưởng thật đúng là làm cho người bên ngoài ghen tị." Yến Tuyết Vân chân thành nói, thê tử Lữ Bố hiển nhiên không phải mỹ nữ gì, xuất thân tương đương với Lữ Bố, Lữ Bố lại có thể vì hắn mà vứt đi phú quý hiển vinh kiên trì đến nay, chỉ riêng điểm này, Lữ Bố đã vượt qua chín phần nam tử đương thời.
"Ở cái tuổi này còn nói những việc này làm gì, cùng nhập tiệc thôi!"
Sự ồn ào của buổi tiệc theo màn đêm buông xuống cũng dần dần lâm vào yên tĩnh, Lữ Bố sớm rời khỏi bữa tiệc trở về nhà mình, chiếc rương bụi bặm nhiều năm bị mở ra, chiếc trường kích năm đó theo hắn phi nước đại sa trường lúc này cầm lên đã có chút cố hết sức, hắn ở trong thế giới này vốn không phải là người trời sinh thần lực gì đó, cho dù rời khỏi quân đội hai mươi năm cũng chưa từng buông tha rèn luyện thân thể, nhưng vẫn không chống lại được năm tháng ăn mòn, trường kích hơn bốn mươi cân này, lúc này Lữ Bố cũng chỉ có thể miễn cưỡng giơ lên bằng một tay.
Cẩn thận dùng vải dính nước lau sạch bụi bẩn bám trên trường kích.
- Phu quân muốn đi sao? Thê tử không biết từ lúc nào được con dâu dìu vào, nhìn Lữ Bố mở cái rương này ra, trên mặt mang theo vài phần tươi cười nói.
"Không được nữa, ta già rồi." Lữ Bố lắc đầu, một lần nữa bỏ cây trường kích vào trong rương: "Chỉ là lão tướng quân còn già hớn, ta muốn đi gặp lại hắn một lần nữa, năm đó có chút hiểu lầm vẫn không từng nói rõ ràng, rất nhanh ta sẽ trở về. "
“Những chuyện này, phu quân tự mình làm chủ là tốt rồi." Thê tử đi tới bên cạnh Lữ Bố nắm lấy tay Lữ Bố nói.
"Đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi." Lữ Bố giúp thê tử vuốt gọn mái tóc đã hoa râm, mỉm cười nói.
Thê tử gật gật đầu, bởi vì thân thể suy nhược, phu thê đã thật lâu không ngủ chung giường, dưới sự dìu đỡ của hai con dâu, chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng lưng thê tử, Lữ Bố thở dài, cũng không đi tìm hai tiểu thiếp, chuyện xảy ra hôm nay đối với hắn là sự trùng kích quá lớn, hắn muốn một mình lẳng lặng gặm nhấm.
Sáng sớm hôm sau, Lữ Bố sai người dắt chiến mã tới, chuẩn bị rời đi doanh trại Bắc quan, đã thấy các con trai dời một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn trước cửa, trên xe ngựa, bày một cái rương, chính là rương đựng trường kích hôm qua, ở bên cạnh rương, còn có Yến Tuyết Vân.
"Phụ thân, mẫu thân bảo đám hài nhi cùng phụ thân đi Bắc Quan." Đứa con trai thứ ba của Lữ Bố hướng Lữ Bố hành lễ nói.
- Đi đi, quay trở về, với bản lĩnh của ta, chẳng lẽ còn sợ người khác đánh cướp, hơn nữa ta cần các ngươi sao?" Lữ Bố nhíu mày nói.
"Hài nhi không biết, chỉ là mẫu thân căn dặn. Hôm qua là ngày duy nhất phụ thân trong suốt hai thập kỷ.” Một trong ba nhi tử của Lữ Bố khom người nói.
Lữ Bố trầm mặc, hôm qua... Ta có cười sao? Có vẻ như đã lâu lắm rồi ta không cười.
"Huynh trưởng, lúc bản thân mình cười, thường thường không có chú ý tới." Yến Tuyết Vân cười nói với Lữ Bố.
"Đi thôi." Lữ Bố quay đầu lại nhìn thoáng qua Lữ Trang, cuối cùng không bảo nhi tử trở về nữa, quay đầu cưỡi ngựa mang theo ba nhi tử cùng đội ngũ của Yến Tuyết Vân đi về phía Bắc Quan.
Lữ Trang cách Bắc Quan không xa, lúc trước Lữ Bố lựa chọn thành lập Lữ Trang ở đây cũng nhận thấy nơi này xem như là một lỗ hổng phòng ngự của Bắc Quan nên mới xây dựng trang ở đây, đi lòng vòng hơn hai mươi năm như vậy, lần thứ hai trở lại Bắc Quan, đã là vật còn người mất, chiến hữu năm xưa phần lớn đã tử trận không còn mấy, những người còn sống nhìn thấy Lữ Bố trở về ít nhiều đều có chút kinh ngạc.
- Phụng Tiên, sao ngươi lại trở về? Người nói chuyện, là phó tướng năm đó, cũng là người khuyên Lữ Bố bỏ vợ, hiện giờ cũng đã tóc hoa mái đầu, thoạt nhìn so với Lữ Bố còn già hơn.