• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***Vì là chương cuối trước khi vào vip nên mình dịch tặng mọi người vài chương hợp làm một đọc cho thích!***

"Là bộ khúc của Công Lộ!" Hàn Phức cũng mang theo nhân mã đến chuẩn bị cùng mọi người hợp binh, đồng loạt tấn công Hổ Lao quan, đột nhiên thấy bên này xuất hiện số lượng lớn tàn binh, phái người tìm hiểu, bỗng nhìn thấy Viên Thuật dưới sự hộ vệ của chúng tướng chạy tới bên này, Hàn Phức thấy thế vội vàng bảo Trương Cáp đón Viên Thuật tới, đã thấy Hoa Hùng từ xa đang dẫn quân xông tới.

(Bộ khúc: quân đội dưới quyền; Công Lộ: tên tự của Viên Thuật)

- Văn Tiết, tên tặc này hung mãnh, mau theo ta đi hội hợp với chư công rồi thương nghị giết tên tặc tử này! Nhìn thấy Hàn Phức, Viên Thuật thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lôi kéo Hàn Phức cười nói.

(Văn Tiết: tên tự của Hàn Phức, Hàn Phức làm quan đến Châu mục Ký Châu. Châu mục là chức vụ quản lý toàn quyền văn võ của một châu. Theo mạch truyện lúc này mới là Thứ sử. Thứ sử là chức quan giám sát việc cai trị các quận trong một châu, giám sát các Thái thú tựa như Thanh tra hiện nay, thời Tây Hán, Thứ sử phải báo lại với triều đình về năng lực của các Thái thú để bãi miễn hoặc thay đổi quan viên, không can thiệp vào công việc quản lý hành chính, nhưng đến thời Đông Hán, Thứ sử không cần báo cáo lại với triều đình vẫn có thể trực tiếp luân chuyển quan viên, từ đó vị thế tăng mạnh khi nắm quyền nhân sự.)

- Công Lộ chớ hoảng hốt, ta có đại tướng Phan Phụng, nhất định chém chết tên tặc này! Hàn Phức an ủi: "Phan Phụng đâu!”

“Có mạt tướng!” Trong số các tướng lĩnh, một võ tướng thân cao chừng chín thước giục ngựa đi ra, cũng không chờ Hàn Phức ra lệnh, mang theo nhân mã bản bộ nghênh đón Hoa Hùng.

Bên kia Hoa Hùng mang theo kỵ binh đuổi giết quân Nam Dương dọc theo một đường, tướng sĩ đã dần dần mệt mỏi, tuy rằng sĩ khí cao ngất, nhưng xông giết một đường như vậy, đã tiếp cận hạch tâm của liên quân, Hoa Hùng cũng không dám xông xáo quá đà, miễn cho gặp phải vòng vây, đang muốn rút quân, đã thấy một viên đại tướng dẫn binh giết tới phía này, từ xa, bèn nghe người nọ rống to: "Bọn chuột nhắt chạy đi đâu, có dám cùng ta đánh một trận!?”

Người tới vóc người cực cao lớn, ở trong đám người cực kỳ bắt mắt, càng hấp dẫn Hoa Hùng hơn, lại là chiến mã của đối phương, đây chính là một con Đại Uyên lương câu thượng hạng, không ngờ ở chỗ này lại có thể nhìn thấy một con thần mã như vậy.

(Lời dịch giả: Đại Uyên lương câu hay còn gọi là Đại Uyển lương câu, là chỉ giống ngựa tốt vùng Đại Uyển, Tây Vực, Trung Á. Có giống ngựa huyền thoại chắc mọi người từng biết qua là Thiên Mã còn gọi là Hãn Huyết Mã. Giống ngựa xứ Đại Uyển sống trên các đỉnh và sườn núi cheo leo, gọi là Thiên mã (ngựa trời) vì người ta không thể bắt được mà chỉ có thể dắt ngựa cái lên núi dụ cho lai giống để nuôi ngựa con mà sử dụng, giống ngựa này có mồ hôi đỏ như máu, dai sức và khỏe tuyệt trần nên còn gọi là Hãn Huyết Mã)

Phải biết rằng chiến mã đối với võ tướng mà nói không khác gì cái mạng thứ hai, thời đại này, không có võ tướng nào không yêu chiến mã, mắt thấy đối phương có một con ngựa tốt, Hoa Hùng nhất thời sững người không muốn đi nữa, nghe được đối phương rống to, trong lòng sinh ra một kế, trực tiếp xoay đầu ngựa, làm ra động tác rút lui.

Phan Phụng mắt thấy Hoa Hùng muốn đi, làm sao chịu bỏ qua, trực tiếp giục ngựa gia tốc giết tới Hoa Hùng, ven đường gặp phải tướng sĩ Nam Dương, cũng trực tiếp đụng văng ra, trong chốc lát, đã tiếp cận Hoa Hùng, nhưng tướng sĩ phía sau hắn lại không thể có chiến mã chạy nhanh như vậy.

- Giết hắn cho ta! Hoa Hùng quay đầu lại thoáng nhìn thấy một màn này, thấy đối phương đã trúng kế, lúc này mừng rỡ, một tiếng quát lớn lệnh toàn quân, kỵ binh đã sớm dưới sự chỉ huy của Hoa Hùng tập kết đồng loạt xông lên, Hoa Hùng cũng quay đầu chuẩn bị xông lên.

Phan Phụng giờ phút này cũng biết mình trúng kế, chỉ là giờ đã thân trong loạn quân, nếu lúc này quay đầu lại tất nhiên sẽ bị đối phương dùng nỏ tiễn bắn giết, cứng rắn xông lên, còn có thể có đoạt một đường sinh cơ, chờ tướng sĩ của mình đuổi theo ắt đánh bại địch, lúc này Phan Phụng rống một tiếng lớn như hổ gầm, không lùi trở lại, nghênh đón những tướng sĩ Tây Lương xông lên, trong tay cầm đại phủ trái bổ phải chém, chém liên tục hơn mười tên kỵ binh Tây Lương, trải qua một phen kịch đấu như vậy, Phan Phụng dù là lợi hại hơn nữa, cũng đến bờ vực sức cùng lực tận, đang chờ hồi lại khí lực, trước mắt đột nhiên tối sầm lại: Đã thấy Hoa Hùng đã xông tới.

(Đại Phủ gọi là búa lớn nhưng hình dạng giống rìu lớn có cán dài, thậm chí còn có giáo nhọn ở đầu, và móc ngạnh bên đối diện với lưỡi, lát mình để ảnh.)

Phan Phụng hung hăng hít sâu một hơi, muốn dùng hết khí lực nghênh đón Hoa Hùng, nhưng thấy Hoa Hùng mượn thế ngựa súc thế một đao chém ra, Phan Phụng phải vội vàng ứng chiến.

"Keng..."

Đao phủ giao kích, một tiếng giòn vang, hai tay Phan Phụng tê dại, đại phủ rời tay mà bay đi, Hoa Hùng trong nháy mắt dịch ngựa vài bước, xoay đao chém, một thức vén đao, từ sau lưng chém đầu Phan Phụng xuống, quân Ký Châu phía sau xông lên, nhìn thấy đại tướng nhà mình bị giết, quân tâm nhất thời đại loạn, sau khi bị Hoa Hùng dẫn quân một trận xông giết, giống như quân Nam Dương chạy tán loạn chung quanh. Viên Thuật và Hàn Phức mắt thấy Hoa Hùng hung mãnh như vậy, nào còn dám tái chiến, lúc này được Trương Cáp hộ tống chạy trốn.

Sau khi Hoa Hùng đổi chiến mã, một đường giết ra mười dặm, thẳng đến khi nhìn thấy Huỳnh Dương, đại doanh chư hầu xuất hiện trong tầm mắt, mới thu binh hồi thành, trận này liên trảm hai viên đại tướng của liên quân, quân Nam Dương, Ký Châu thương vong gần vạn, có thể nói là đại thắng, ba quân cũng đã mệt mỏi, Hoa Hùng chuẩn bị trở về thành báo thắng trước, trận chiến này công đầu đã thuộc về hắn.

(Lời dịch giả: Phan Phụng là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, tự là Vô Song làm Thượng Tướng thống soái ba quân dưới trướng chư hầu Hàn Phức. Có điểm hay ho là Vô Song Thượng Tướng là cụm từ thường để châm biếm, nghe thì rất kêu nhưng danh không xứng với thực, hàm ý trêu ghẹo kẻ ở địa vị cao nhưng kiêu ngạo tự mãn sớm chuốc lấy bại vong.)

"Bên ngoài có kẻ nào ồn ào?" Viên Thiệu đang cùng đám người Tào Tháo thương nghị kế hoạch cụ thể kế tiếp tiến công Thành Động, đánh trận hoài cho đến bây giờ, không nói cũng biết lòng người đã mệt mỏi, chỉ riêng lương thảo, Hàn Phức, Đào Khiêm cùng Khổng Dung phụ trách cung cấp đã bắt đầu không vui, quan trọng nhất là, trận chiến này đến một chút thành quả nhỏ nhất cũng không lấy ra được, vậy liên minh chư hầu Quan Đông này còn có mặt mũi nào mà tồn tại, còn chẳng chiếm lý, kế tiếp cứ chờ triều đình thanh lý đi, đang phiền não, bên ngoài đột nhiên ồn ào lên, điều này khiến cho Viên Thiệu rất tức giận.

"Hồi minh chủ, là hai tướng quân hậu phương Viên Thuật cùng với Ký Châu Hàn Phức trở về đại doanh." Ngoài cửa có một gã tướng lĩnh đi vào, khom người nói.

Quay lại thì quay lại, ồn ào cái gì?

Viên Thiệu có chút bất mãn nói: "Trở về thì sao, ồn ào cái gì?”

“Hồi minh chủ, Viên Thuật cùng Hàn Phức dường như là bị người đánh bại, hao binh tổn tướng, hiện giờ đang tìm nhân mã trong thành chuẩn bị báo thù." Tướng lĩnh đó giải thích.

Bị đánh bại à?

Viên Thiệu vốn có chút phiền não, đột nhiên trở nên không phiền não nữa, nhíu mày nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? "

“Mạt tướng không biết." Tướng lĩnh lắc đầu, Viên Thuật cùng Hàn Phức vừa trở về, người bên ngoài cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

"Đi xem thử." Viên Thiệu đứng dậy, thần sắc trên mặt có chút tức giận, nhưng là bạn tốt nhiều năm, Tào Tháo cảm thấy có chút khác thường, bây giờ bộ dạng này, giống như đi xem chuyện cười thì đúng hơn.

Mọi người đều đứng dậy, đi theo Viên Thiệu vào trong thành, từ xa đã thấy Viên Thuật triệu tập nhân mã, mấy chư hầu thân thiện với Viên Thuật đều bị Viên Thuật lôi kéo tới.

"Công Lộ!" Viên Thiệu nhìn bộ dạng hổn hển của Viên Thuật, nhíu mày quát: "Chớ có hồ nháo!”

“Ngươi chớ có quản nhiều!” Viên Thuật lôi kéo Đào Khiêm với vẻ mặt cười khổ, đối với ngữ khí của Viên Thiệu có chút khó chịu, thật cho rằng mình là minh chủ sao?

- Nếu ta mặc kệ, ngươi muốn lôi kéo Cung Tổ đi nơi nào? Viên Thiệu trầm mặt, có vài phần uy nghiêm của minh chủ và huynh trưởng: "Thù đương nhiên là phải báo, nhưng mù quáng giết ra ngoài như vậy, ngươi có thể báo thù sao?”

(Cung Tổ: Tên tự của Đào Khiêm. Viên Thuật – Viên Thiệu là anh em cùng cha khác mẹ, cha của cả hai là Viên Bàng mất sớm, Viên Thiệu sinh trước nhưng là con a hoàn, Viên Thuật sinh sau nhưng là con vợ chính. Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Viên Thuật coi thường Viên Thiệu. Tuy nhiên, Viên Thiệu lại được bác là Viên Thành nhận làm con nuôi, trở thành người thừa kế của chi trên Viên Bàng, do đó về ngôi thứ theo luật thì Viên Thuật là em họ Viên Thiệu, nhưng về huyết thống thì Thuật là em ruột của Thiệu)

Đạo lý là có, ít nhất những lời này của Viên Thiệu, mọi người ở đây đều tâm phục, Viên Thuật tức giận đành cho qua, cũng biết mình làm như vậy quá mức lỗ mãng, chỉ là Viên Thuật bị một hạng người vô danh tiểu tốt đuổi đánh phải chật vật chạy trốn, điều này khiến cho Viên Thuật cực kỳ hận Hoa Hùng kia.

"Công Lộ không có việc gì là tốt rồi, chúng ta cũng đang thương nghị chuyện công phạt Thành Động, Công Lộ vừa mới giao thủ với kẻ địch, hẳn biết một ít hư thực, vừa lúc cùng nhau thương nghị đi." Tào Tháo đi ra, kéo tay Viên Thuật cùng trở về đại doanh, trò khôi hài này cũng hạ màn, mọi người trở lại sảnh, Hàn Phức nói lại sự tình ban đầu một lần, Viên Thuật có hơi không tình nguyện, dù sao đây cũng là chuyện rất mất mặt, nhất là trước mặt Viên Thiệu, điều này làm cho hắn cảm giác giống như bị người ta nhục nhã một phen.

- Hoa Hùng? Tào Tháo ngồi cạnh Viên Thiệu, sờ cằm nói: "Đại tướng dưới trướng Đổng Tặc, hầu hết ta đều biết, Hoa Hùng này ngược lại chưa từng nghe qua.”

“Nói như vậy, người này vậy mà chỉ là một tiểu tướng?” Viên Thiệu nghe vậy, sờ soạng cằm, hơi liếc trộm Viên Thuật một cái.

Viên Thuật có chút xấu hổ, hừ lạnh nói: "Nhưng người này vô cùng dũng mãnh, ta thấy dũng mãnh không kém Lữ Bố đâu.”

Viên Thiệu nghe vậy cũng nhịn không dám cười ra tiếng, không quản nhân phẩm Lữ Bố như thế nào, nhưng Lữ Bố bản lĩnh thật lớn, lúc trước đã khiến Đinh Nguyên và Đổng Trác phải tranh giành, Viên Thiệu đã chứng kiến qua, tận mắt nhìn thấy Lữ Bố đơn kích độc mã xông vào giữa quân Tây Lương, chém liên tục hơn mười viên đại tướng Tây Lương, nếu không phải Đổng Trác chạy nhanh, chỉ sợ cũng đã thành oan hồn, sẽ không có chuyện sau này nữa, nếu dưới trướng Đổng Trác thật sự có một nhân vật như thế, lúc trước làm sao có thể chật vật đến mức như vậy?

"Lữ Bố này trước khi nổi tiếng, cũng không ai biết hắn lợi hại bao nhiêu." Tào Tháo cảm thấy Viên Thiệu có hơi quá đáng, cho dù không thích, cũng không nên chèn ép người em như vậy, trước mặt mọi người.

Thần sắc Viên Thuật thấy Tào Tháo nói như vậy, cũng hòa hoãn một chút.

"Trước kia thủ tướng Lý Túc của Thành Động, vẫn đóng cửa không ra, hiện giờ lại dám chủ động đi ra thăm dò, ta thấy Đổng Trác đã phái viện quân tới Thành Động, minh chủ, hãy lập tức hạ lệnh công thành, Hổ Lao Quan, mặc dù có lợi cho phòng thủ, nhưng binh lực của địch dù nhiều hơn nữa cũng không cách nào triển khai quân ở Thành Động nhỏ bé, hơn nữa quân Tây Lương thiện công mà không giỏi thủ, nếu như bây giờ, cứ để cho quân Tây Lương mỗi ngày tập kích quấy nhiễu, ngược lại sẽ gây bất lợi cho quân ta, chi bằng trước mắt để đại quân cắm trại bên ngoài Thành Động, thứ nhất tùy thời công kích thành. Thứ hai cũng có thể khiến cho thiết kỵ Tây Lương không còn cách nào phát huy thế mạnh.” Tào Tháo nghiêm túc nói với Viên Thiệu.

Sợ nhất chính là kỵ binh Tây Lương ỷ vào cơ động tập kích quấy nhiễu con đường vận lương của liên quân, đương nhiên, cho dù thành công ngăn trở mặt bên này, cũng khó bảo đảm Đổng Trác sẽ không từ phương hướng khác tấn công, tuy vậy lương thực chủ lực của liên quân vốn nằm ở Huỳnh Dương, các phương hướng khác cho dù có bị quân Tây Lương tập kích quấy nhiễu cũng không tổn hại đại cục, trọng yếu vẫn là trận chiến Thành Động, lấy được Thành Động, liên quân cũng không tính là không có chiến tích.

"Mạnh Đức nói không sai, chư vị nếu không có dị nghị, hãy tự mình đi điểm tề binh mã, chúng ta trong hôm nay sẽ cắm trại ngoài Thành Động!" Viên Thiệu gật gật đầu, nhìn về phía chư hầu nói.

Chư hầu tất nhiên không có dị nghị, trận này đánh đến bây giờ, kiên nhẫn cũng đều đã mài nhẵn không sai biệt lắm, các Chư hầu đều muốn mau chóng đánh xong sau đó phân chia chỗ tốt, về phần có thể thật sự trừ diệt quốc tặc hay không, thật ra mọi người cũng không thèm để ý, chỉ cần chỗ tốt của mình đến tay là đủ rồi.

Tào Tháo nhìn bộ dáng chư hầu, không biết vì sao, trong lòng sinh ra một cỗ bi ai khó hiểu, hắn tin tưởng lúc trước khi chư hầu khởi binh diệt Đổng, đều mang theo nhiệt huyết, không nói đến việc hoàn toàn không có tâm mưu lợi, nhưng ít nhất trong lòng mọi người đều hướng về Hán thất, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần không ai nhắc tới chuyện này nữa, là đã quên hay là cố ý lảng tránh? Tào Tháo thà tin là họ đã quên chứ không muốn nghĩ về vế sau.

"Mạnh Đức, ta và ngươi cùng đi một đoạn." Viên Thiệu thấy Tào Tháo không đi, chào hỏi hắn một tiếng, lần này chư hầu hội minh, Tào Tháo đối với Viên Thiệu có thể nói là hết sức tương trợ, hơn nữa hai người vẫn luôn là bạn tốt, Viên Thiệu đối với Tào Tháo cũng có chút chiếu cố.

"Bản Sơ, ngươi nói sau khi công phá Thành Động sẽ như thế nào?" Tào Tháo đi theo Viên Thiệu ra ngoài, vừa hỏi, trong giao thiệp cá nhân, tự nhiên sẽ không gọi là minh chủ gì đó.

"Tất nhiên là ta muốn tấn công Lạc Dương." Viên Thiệu đương nhiên nói.

- Vậy sau khi công phá Lạc Dương thì như thế nào? Tào Tháo lại hỏi.

"Hôm nay Mạnh Đức sao vậy? Sao lại hỏi những chuyện vớ vấn này, nếu đánh hạ Lạc Dương rồi, tất nhiên là muốn tru trừ Đổng tặc.” Viên Thiệu có chút buồn cười nhìn Tào Tháo, trả lời.

"Không có gì, ta bỗng nhớ nhà." Tào Tháo mỉm cười nói: "Thật chờ mong có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến này!”

-Đánh xong trận chiến này, thiên tử cũng cần phân phong chư hầu mới được, Mạnh Đức lần này xuất lực không nhỏ, ta nghĩ sau trận chiến này, Mạnh Đức làm Chinh Tây tướng quân kia là dư dả rồi! Viên Thiệu cười ha ha.

Tham vọng lớn nhất của Tào Tháo chính là Chinh Tây tướng quân, lần này mà thành công lấy mạng Đổng Trác, Tào Tháo và Viên Thiệu xem như trói chung một cỗ chiến xa, Tào Tháo ra sức ủng hộ hắn, Viên Thiệu đương nhiên cũng nguyện ý giúp Tào Tháo thực hiện ước muốn khi xưa.

"Vậy là tốt nhất." Tào Tháo nghe vậy cũng nở nụ cười, cười to một tiếng, cùng Viên Thiệu nắm tay nhau rời khỏi đại sảnh, mỗi người tự đi chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị cường công Thành Động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang