"Nghe nói lão tướng quân bị bệnh, ta đến xem sao." Lữ Bố kéo ba đứa con trai của mình đến, giới thiệu: "Đây là ba nhi tử của ta.”
Hắn muốn gia nhập quân đội sao? Đối phương nghe vậy ánh mắt sáng ngời, hiện tại khi Bắc Quan lúc này và lúc khi có Lữ Bố ở đây cũng không thể so sánh được với nhau, triều đình ngày càng mục nát, ủng hộ Bắc Quan cũng không nhiều bằng lúc trước, lương bổng ít dân chúng cũng không còn muốn đi lính nữa, mấy năm gần đây đều không tìm được hảo binh gì nhiều, chứ đừng nói là tướng lĩnh giỏi như Lữ Bố.
Năm đó khi Lữ Bố còn ở đây, mọi người rất không phục, nhưng sau khi Lữ Bố rời đi, đánh giặc cũng không thoải mái như lúc có Lữ Bố, các con trai của Lữ Bố, đừng nói có thể so sánh được với Lữ Bố năm đó, cho dù có một nửa bản lĩnh của Lữ Bố lúc đó cũng sẽ là một đại tướng hiếm có.
"Nhìn ngươi kìa, sao thất thố thế." Lữ Bố sai người dỡ bỏ trường kích, do dự một chút nói: "Tình hình bây giờ thế nào?”
“Rất không tốt, Bắc Quan này đã thật lâu không có tân binh phái tới, đều là lão tốt chúng ta canh giữ, nếu ngươi nguyện ý, hãy lưu lại đi." Vỗ vỗ bả vai Lữ Bố, thi lễ đối với Yến Tuyết Vân lễ, gã phó tướng năm xưa xoay người rời đi.
"Huynh trưởng, đi thôi." Yến Tuyết Vân nói với Lữ Bố.
"Ừm." Lữ Bố gật đầu, đi theo Yến Tuyết Vân đến phủ nha Bắc Quan, còn chưa vào cửa, đã có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Yến Tuyết Vân tiến lên gõ cửa trước, một văn sĩ tuổi tác cũng khoảng bằng Lữ Bố từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lữ Bố hơi ngẩn ra: "Vị này… có phải là Lữ huynh? "
“Huynh trưởng, đây là phu quân của ta." Yến Tuyết Vân cười nói.
"Bái kiến Ngự sử." Lữ Bố gật gật đầu, chào hỏi đối phương.
"Đừng làm vậy, tướng quân mới là anh hùng của Bắc này, tại hạ làm sao chịu được lễ này?”
“Ngoài cửa là người nào?” Thanh âm già nua của Yến Trường Không từ trong phòng truyền ra, thân thể của Lữ Bố hơi chấn động.
"Phụ thân, là Lữ huynh tới, chính là Lữ Bố, huynh trưởng mà người thường nhắc tới." Yến Tuyết Vân vội vàng nói: "Huynh trưởng, mau tiến vào. "
“Hắn sao?" Yến Trường Không lãnh đạm nói: "Trở về đây làm gì? Xem ta đã chết hay chưa sao?”
Chân Lữ Bố vốn định vào cửa lại cứng đờ, dừng tại chỗ, xoay người muốn rời đi, lại bị ngự sử kia giữ chặt.
- Lữ huynh! Y chậm rãi lắc đầu thấp giọng nói: "Nhạc phụ tính tình hắn chính là như vậy, người lớn tuổi được xem trọng, huynh trưởng nhường cho hắn được không?”
Lữ Bố trầm mặc một lát, sau gật gật đầu, đi theo Ngự sử tiến vào phòng, bèn thấy trên giường bệnh, Yến Tuyết Vân đã nâng Yến Trường Không lên, Yến Trường Không đầu tóc bạc, sớm đã không còn hùng tráng như năm đó khi Lữ Bố rời đi, giống như một con mãnh hổ già nua, hổ uy mặc dù vẫn còn, nhưng thân thể đã khó có thể chống đỡ.
Nhìn bộ dáng Yến Trường Không như vậy, oán khí còn sót lại trong lòng Lữ Bố đột nhiên tan thành mây khói.
"Thấy không? Không có ngươi, Yến Trường Không ta vẫn thủ được Bắc quan này hơn hai mươi năm, về sau còn có thể thủ quan lâu hơn nữa, chỉ cần ta một ngày không chết, người Hồ đừng mơ tưởng nam hạ... Khụ khụ khụ khụ ~" Lời còn chưa dứt, bèn kịch liệt ho khan.
"Mạt tướng. Muốn quay lại chiến trường.” Lữ Bố trầm mặc một lát, nhìn Yến Trường Không.
"Muốn đánh giặc à? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cũng đã 50 tuổi rồi chứ?” Yến Trường Không trầm mặc một lát sau hừ lạnh nói.
"Hôm qua vừa tổ chức mừng thọ, vừa vặn năm mươi tuổi." Lữ Bố gật đầu nói.
"Tuổi như vậy, trở về đây có ích lợi gì? Quay về đi.” Yến Trường Không thở dài nói: "Ta cũng không có khả năng thăng quan cho ngươi đâu.”
“Không cần thăng quan, Bố nguyện làm một con ngựa chiến, một tiền tốt (lính đi đầu), lại vì tướng quân chinh chiến sa trường!” Lữ Bố trầm giọng nói.
"Phụ thân, hài nhi đã giao tấu thư mấy năm trước ngài viết gửi triều đình cho huynh trưởng, huynh trưởng vốn là hôm qua muốn tới, chỉ là trong nhà chuẩn bị thọ yến, nên hôm nay mới tới." Yến Tuyết Vân thấp giọng nói.
"Hỗn trướng, ai dạy ngươi làm như vậy!?" Yến Trường Không tức giận mắng.
Yến Tuyết Vân đã gần năm mươi tuổi giờ phút này đối mặt với phụ thân mắng cũng không dám có nửa điểm phản bác.
"Là Bố tự mình muốn tới." Lữ Bố quỳ một gối xuống với Yến Trường Không: "Tướng quân, năm đó Bố niên thiếu nên còn vô tri, không rõ thế sự, mới làm cho tướng quân khó chịu, cầu tướng quân cho Bố trở lại, bù đắp sai lầm mấy năm qua. "
“Ngươi cũng không làm sai gì." Yến Trường Không thở dài nói: "Triều đình không hưu biên tướng, người có công không thưởng, người có tội không phạt, quan lại tướng sĩ cả ngày chỉ biết hưởng lạc ở kinh đô, khiến cho hảo nam nhi Đại Càn cũng không muốn đến biên giới tham gia quân đội bảo vệ biên cương quốc gia, ngươi không sai, có sai chính là triều đình thôi~"
Chỉ vì xuất thân thấp hèn, bèn xóa bỏ toàn bộ công lao của Lữ Bố năm đó, Yến Trường Không vốn định dùng phương thức thông gia để đổi lấy một xuất thân tốt cho Lữ Bố, đáng tiếc Lữ Bố đã có hôn phối, làm khó cho Lữ Bố rồi, Yến Trường Không cũng chỉ có thể từ những phương diện khác bù đắp, chỉ tiếc... Trong quân những con cháu hàn môn tài hoa như Lữ Bố, nhìn gương Lữ Bố đều đi rồi, còn lại một số người không nói là vô năng, nhưng chung quy cũng không kinh tài tuyệt diễm gì bằng đám người Lữ Bố, cuối cùng khiến cho nhân tài biên quan điêu linh, hiện giờ ngay cả tuyển binh cũng khó khăn.
"Đứng lên đi, để cho ta hảo hảo nhìn ngươi một chút ~"
Hai mươi năm khúc mắc, Lữ Bố đã cởi bỏ, hai mươi năm tiếc nuối, một khắc này nhìn thấy Lữ Bố, Yến Trường Không cũng không còn sân hận gì, chỉ là đại thế đã như thế, Yến Trường Không cũng bất đắc dĩ...