- Thần Tuyên Phan, phụng mệnh bệ hạ, đến đây truyền chiếu, thỉnh Đổng tướng quốc tiếp chiếu! Tuyên Phan tiến vào đại sảnh sau đó, cao giọng nói.
Đổng Trác nghiêm mặt tiến lên.
"Từ năm ngoái trở đi, có loạn thần Quan Đông làm khổ xã tắc, may mà có Đổng Trác trung lương của Đại Hán chống đỡ, trấn áp loạn quân tứ phương, có đại công với triều đình, nhằm việc trấn áp chư hầu, đặc biệt phong Đổng Trác làm thái sư, thống lĩnh triều cương, bảo vệ xã tắc, sớm ngày bình định loạn chư hầu!"
- Thần Đổng Trác lĩnh mệnh! Đổng Trác nghiêm trang lễ, hai tay tiếp nhận chiếu thư.
Chức vị thái sư này, trước kia triều Hán không có, nhưng hành động này của Đổng Trác cũng không phải chỉ là thay đổi xưng hô, chức vị thái sư ở trên tam công, cũng cao hơn chư hầu, kể cả chư hầu họ Lưu, có được danh nghĩa này, hơn nữa có triều đình ở phía sau, Đổng Trác sẽ đạt được quyền tự chủ cao hơn trên danh nghĩa.
Đừng xem thường danh nghĩa này, dựa theo ý thức phổ biến của dân chúng hiện nay, Đổng Trác có thân phận này, chư hầu công kích hắn ít nhất trên danh nghĩa là không chiếm được đạo lý, hơn nữa cũng có quyền tự chủ lớn hơn, hầu như bất cứ chuyện gì cũng không cần phải thông cáo với triều đình, có thể tự mình đưa ra quyết định.
"Ngươi trở về đi." Sau khi nhận chiếu thư, Đổng Trác phất phất tay với Tuyên Phan.
Trước đây Quang Lộc Huân này cũng coi như đại quan triều đình, ngày xưa ở Lạc Dương cũng là nhân vật thực quyền chiếm cứ quân quyền thực tế, nhưng giờ phút này ở trước mặt Đổng Trác hiển nhiên không đáng gì, thấy Đổng Trác phất tay, bèn biết điều khom người cáo lui.
- Chúc mừng thái sư! Đợi sau khi Tuyên Phan bị đuổi đi, chúng tướng cung kính bái lễ Đổng Trác.
"Chúng tướng không cần đa lễ." Đổng Trác ngồi xuống và nói: "Hôm nay gọi chư vị tới, ngoại trừ chuyện này ra, còn có một chuyện cần thương nghị. "
“Thỉnh thái sư chỉ thị." Chúng tướng khom người nói.
Đổng Trác nhìn Lý Nho, Lý Nho lĩnh ý, nhìn về phía mọi người nói: "Nếu hôm nay việc dời về Trường An coi như tạm an ổn, vùng đất Hà Lạc này cũng đã trở thành một mảnh đất chết, chúng ta cũng nên lui về Quan Trung, nhóm người cuối cùng đưa đến Trường An, chính là gia quyến của chư vị.”
Tất cả mọi người ở đây, lúc trước đều đã nhận được tin tức thông báo, cũng không có gì ầm ĩ.
Lý Nho dừng một chút, tiếp tục nói: "Tuy thế, nếu cứ như vậy rời đi, tựa như quân ta đã bị chư hầu Quan Đông bức lui, lần trước Lữ tướng quân chém chết Tôn Kiên, biểu dương uy lực của quân ta, không biết, chư tướng có dám lại cùng chư hầu Quan Đông kia đánh một trận nữa không, nếu có thể thắng thêm mấy trận nữa, quân ta cho dù là lui quân, sợ cũng không ai dám nói quân ta bị chư hầu Quan Đông kia dọa lui! Chư vị nghĩ sao? "
Vấn đề thể diện đến thời điểm này đã không còn bao nhiêu ý nghĩa, Đổng Trác mặc kệ thắng hay thua, thành Lạc Dương trống không này đều là không cần nữa, mà sau khi chư hầu Quan Đông lấy được Lạc Dương, muốn đánh tiếp về phía tây cũng là không thực tế, nói cái gì mấy chục hay trăm vạn quân chỉ là gạt người, nhưng lần này chư hầu Quan Đông khởi binh cộng lại hơn hai mươi vạn quân là tuyệt đối có thể.
Ai chưa từng mang theo binh không biết việc hậu cần cho đoàn quân này khó khăn đến mức nào, Lữ Bố trong thế giới mô phỏng nhân sinh đã từng làm quan hậu cần đốc lương, biên quan có mấy ngàn người, nếu tính toán lương thảo bọn họ tiêu hao hàng tháng sẽ có thể dọa chết người, chứ đừng nói lượng dân phu mang theo lương thảo ven đường cũng phải tiêu hao lương thực, hơn mười vạn quân, người ăn ngựa nhai, chiến tuyến này nếu kéo về lâu về dài, đừng nói đến bảy trăm dặm Trường An, coi như là muốn đánh Hoằng Nông. Thêm trăm dặm đường hậu cần, việc tiêu hao lương thảo có thể phải tăng gấp đôi.
Trong thế giới mô phỏng nhân sinh, vì sao triều đình Đại Càn lại phải buông tha phòng tuyến co rút về Bắc Quan?
Ngoại trừ hoàng đế vô năng và triều đình ngu ngốc ra, quan trọng nhất chính là vùng bắc địa liên tục khô hạn, lương thảo Bắc quan không cách nào điều chuyển từ phía bắc, từ nơi xa hơn điều vận hao phí quá lớn, hơn nữa trong triều đình có một ít kẻ đầu óc không bình thường cảm thấy dù Bắc Quan không còn, có thể ở nơi khác thiết lập một Bắc Quan khác, nguyên nhân rất nhiều, nhưng vận chuyển lương thực hao phí lớn cũng là một nguyên nhân khiến triều đình buông tha Bắc Quan.
Đạo lý này đặt vào trong hiện thực cũng giống như vậy, hơn mười vạn quân này sau khi lấy được Quan Trung, muốn đánh tiếp, tiền lương thảo này ai bỏ ra?
Nếu như chỉ là một nhà chư hầu, vậy cắn răng bèn cho qua đi, nhưng đây là một đám chư hầu... Không phải Lữ Bố xem thường những người này, mà là căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, một đám người tụ tập cùng một chỗ, nếu có thể dẫn đầu lãnh đạo đoàn kết lại sẽ có thể thành sự, nhưng nếu là một đám chư hầu tụ tập cùng một chỗ, cho dù có người dẫn đầu, nhưng không đoàn kết vậy cũng vẫn chỉ là một đám ô hợp.
Điều này giống với những bộ lạc người Hồ trên thảo nguyên, cho dù có Thiền Vu gì đó, là thủ lĩnh tập trung nhiều bộ lạc cùng một chỗ, cũng chỉ có thể đánh thuận chiến, một khi gặp trở ngại, đừng nói đến thương vong, ít nhiều sẽ sụp đổ, còn khi tổn hại lợi ích của những bộ lạc thành viên sẽ bắt đầu sụp đổ hoàn toàn, Lữ Bố thường có thể mang theo mấy trăm kỵ binh giết mấy ngàn người Hồ vứt bỏ khôi giáp mà chạy, không thật sự là mấy trăm người này mạnh hơn được mấy ngàn người, mà là những người Hồ kia thật sự gặp phải trận chiến cứng rắn tiêu hao, chỉ cần là hai bộ lạc liên hợp lại. Vậy khẳng định cả hai nhà đều không muốn nhà mình tổn thất quá lớn, cứ như vậy, ngược lại nhiều bộ lạc tụ tập cũng không bằng một bộ lạc.