- Không nghĩ tới Lữ Trang ta có thể xuất ra một người anh hùng như A Bố vậy! Lúc trở lại Lữ Trang, người đầu tiên nghênh đón Lữ Bố là Lý chính Lữ Hoành, Lữ Bố chưa từng thấy Lữ Hoành hiền lành như thế, phụ thân bị hắn kéo sát ở bên người, tựa như thân huynh đệ, hai năm nay Lữ Bố thanh danh đại khí, người trong Lữ trang tự nhiên sẽ biết, Lữ Bố đã xem như là đại nhân vật duy nhất của Lữ trang trong gần trăm năm qua, là sự kiêu ngạo của người dân Lữ Trang.
Ngày xưa mọi người chướng mắt nhà Lữ Bố, âm thầm xa lánh, giờ phút này đều là một khuôn mặt cười, tựa như trước kia cũng giống như vậy chưa từng xa lánh, phụ thân được thôn dân như chúng tinh ủng nguyệt (như sao vây quanh tô điểm cho Trăng), chỉ là nét tươi cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
Lữ Bố xoay người xuống ngựa, hướng về bái lạy Lữ phụ, sau đó lại chắp tay thi lễ với mọi người xung quanh, mọi người vội vàng đáp lễ.
Vinh quy bái tổ là cảm giác gì, Lữ Bố xem như đã cảm nhận được, trong nhà bày đầy đồ đạc do hàng xóm đưa tới, mỗi ngày đều có người đến thăm, đại bộ phận những người này Lữ Bố thậm chí một chút ấn tượng cũng không có.
Đứa con trai bảy tuổi khi đối mặt với Lữ Bố còn có chút sợ hãi, có vài phần khiếp đảm co rúm lại bên cạnh mẹ, vụng trộm nhìn Lữ Bố.
Lữ Bố nhìn về phía thê tử của mình, người phụ nữ này hắn cũng không có nhiều tình cảm, giờ phút này trong ánh mắt nhìn về phía hắn, có sự vui mừng khó thể che giấu.
Nàng cũng không xinh đẹp, chỉ là với tuổi tác không sai biệt lắm, đã có thêm mấy sợi tóc bạc.
"A Quyên mấy năm nay nàng phải chăm sóc hài tử, còn phải hỗ trợ làm công việc đồng áng, hai năm nay con đã là người có danh tiếng, cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, hôm nay con coi như là có tiền đồ, nhưng cũng không thể ủy khuất A Quyên."
"Công công, hài nhi sẽ không ủy khuất." Người vợ của Lữ Bố lắc đầu. (Công công: cha chồng, công bà: mẹ chồng)
Tâm tư Lữ Bố có chút phức tạp, nhìn thê tử không xinh đẹp, trong đầu quanh quẩn lời nói của phó tướng, dung mạo của nữ nhân Yến gia... Cuối cùng, Lữ Bố đột nhiên cười tiêu sái, đưa tay kéo thê tử vào trong ngực, mặc kệ như thế nào, thê tử này tuy rằng cũng hắn không hài lòng, nhưng nàng vẫn không oán không hối hận giúp mình phụng dưỡng cha mẹ, chăm sóc hài tử, duy trì sinh kế, hảo nam nhi sinh ra trên thế gian, vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn, nhưng nếu thời điểm huy hoàng vội vứt bỏ thê tử như vậy, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ xem thường bản thân, chưa nói tới kẻ khác.
Giờ khắc này, lời nói của phó tướng trong đầu đã tan thành mây khói, những ngày tiếp theo, Lữ Bố thường thỉnh thoảng quây quần bầu bạn với vợ con, lúc khác thì lên huyện thành tìm mua nhà, sau này nhà của bọn họ sẽ dời đến trong thành, mãi cho đến khi Bắc Quan tương chiêu, Lữ Bố mới chuẩn bị quay về doanh, mà lúc này thê tử đã có thai, nhưng vẫn cổ vũ Lữ Bố chớ để gia đình cản chí nam nhi!
Cuối cùng, Lữ Bố đành mang theo vài phần không nỡ, bước lên lộ trình tiến về biên quan...
"Trong nhà có ổn không?" Trở lại biên quan, Yến Trường Không nhìn Lữ Bố báo cáo công tác, cười hỏi.
"Rất tốt, phu nhân còn vì mạt tướng mang thêm một cái thai, chỉ là thời gian quá mức vội vàng, không thể chờ hài tử được sinh ra." Lữ Bố gật gật đầu, có chút tiếc nuối nói.
"Đến lúc nào đó lại cho ngươi một ít thời gian về pháp, ngươi bảo vệ dân chúng bắc địa này thái bình, cũng không thể để ngươi ngay cả nhi tử sinh ra cũng không ở bên cạnh." Yến Trường Không cao giọng cười nói.
"Còn chưa chắc đã là nam đinh mà." Lữ Bố lắc đầu cười nói.
- Lữ gia nếu có nhiều nhi tử tốt như ngươi, tương lai sao phải sợ Hồ kỵ kia xâm chiếm Đại Càn ta? Tiếng cười sảng khoái của Yến Trường Không quanh quẩn trong doanh trại, rất nhiều người hâm mộ Lữ Bố có thể được Yến Trường Không thưởng thức, nhưng chỉ có phó tướng trước đó nói những hưu thê với Lữ Bố, đã yên lặng kéo giãn quan hệ với Lữ Bố.
Không lâu sau, con gái Yến Trường Không gả cho Vọng tộc bắc địa, cũng được coi là môn đăng hộ đối, Lữ Bố vẫn như mười năm trước thủ vệ biên cương ngày qua ngày, nhưng dường như đã thăng tiến đến cực hạn, kế tiếp, suốt mười năm, Lữ Bố tuy rằng nhiều lần lập chiến công, nhưng đều được ban thưởng một ít tiền lương và tài vật, không thể được thăng chức.
Nhịn không được đi hỏi Yến Trường Không, nhận được câu trả lời vĩnh viễn là ngươi còn trẻ, còn có cơ hội, trước tiên để cho những người khác tiến bộ trước.
Một lần hai lần, Lữ Bố nhịn, nhưng mười lần tám lần đều là như thế, nhìn người có năng lực rõ ràng không bằng mình, thậm chí bao gồm cả phó tướng lúc trước cũng đã ngang bằng với mình, nhưng vị trí của mình lại mười năm không nhúc nhích, điều này làm cho oán khí trong lòng Lữ Bố dần tích lũy, biểu hiện ra, đó chính là thái độ lười biếng, rất lười biếng.
Trước kia quên mình giết địch, hiện giờ lại lạnh lùng nhìn Hồ kỵ nam hạ, không có mệnh lệnh tuyệt đối không xuất binh, cho dù có mệnh lệnh cũng là loại tướng lĩnh xuất công không ra sức.
"Lữ Bố, ngươi muốn làm gì?". Liên tiếp hơn mười lần, mắt thấy Hồ kỵ càng ngày càng càn rỡ, thậm chí đã có mấy đại tướng chết trận, Lữ Bố vẫn là bộ dáng nửa sống nửa chết kia, Yến Trường Không rốt cục nhịn không được, lần đầu tiên nổi giận, ở trước mặt chúng tướng không chút lưu tình quát lớn Lữ Bố: "Từ Chính là đồng đội bên ngươi mười năm, sao ngươi lại nhẫn tâm nhìn hắn chết trận như vậy?”
Lữ Bố lười biếng ôm một cây trường kích, thản nhiên nói: "Tướng quân à, ta cho rằng hắn có thể là Thượng quan (quan trên) của ta, chính là bởi có năng lực phi thường, mới khiến cho triều đình đề bạt trọng dụng hắn làm đại tướng, ở vị trí đó, nếu là Bố, tuyệt đối không cần người khác viện trợ!”