• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi bên lửa trại, ngoài rìa cùng, Lữ Bố dùng đao khuấy động lửa trại, ánh lửa dập tắt bất định làm nổi bật khuôn mặt của hắn, không có khí huyết phương cương năm năm trước, ngược lại còn có thêm vài phần âm lãnh cùng cừu hận. Thế giới giấc mơ này, hắn không có thiên phú dị bẩm trong hiện thực, không cách nào nổi bật trong binh tốt bình thường, chỉ có thể dựa vào liều mạng thu hoạch chiến công, mà chiến công mình dùng mạng thu hoạch, lại không có một phần có thể rơi vào trên người mình, hắn dùng mạng đổi lấy sự thăng chức của doanh nhân mã này, lại không đổi được một chữ tạ ơn!

Khi hắn, đối mặt với loại chuyện này, ngoại trừ giết người ra, không có một biện pháp nào khác, nhưng mỗi khi ngẫm lại vợ con cha mẹ trong nhà, ý nghĩ bạo khởi giết người chỉ có thể đè nặng ở đáy lòng, đã năm năm đầu quân, đồng đội ngày xưa còn sống, đều thăng chức, chỉ có mình, lại vẫn là tiểu binh, thừa nhận khinh bỉ cùng cười nhạo, người đến muộn hơn hắn có khi đã tiến bộ, nhưng hắn thì không, hắn không nói một lời nào, yên lặng cố gắng tiến hành chiến đấu, mục đích của hắn chỉ có một, làm cho một doanh nhân mã này trở thành cường quân trong mắt người khác!

Mà trong năm năm này, hắn cũng nhiều lần hiến kế với cấp trên, sự thật cũng chứng minh, cái nhìn sâu sắc của Lữ Bố trên chiến trường rất chuẩn xác, để cho bọn họ mỗi một lần đều có thể phán đoán chính xác nhược điểm của địch nhân, cũng bởi vậy, doanh nhân mã này trở thành cường quân trong mắt người khác, đương nhiên, lần này người Hồ nam hạ, chi quân mạnh nhất biên tắc của bọn họ cùng thượng quan được xưng là hổ tướng được an bài ở vị trí cần có một đội cường quân nhất!

"Lữ Bố, tướng quân tìm ngươi!" Đồng đội ngày xưa đi tới bên cạnh Lữ Bố, trong giọng nói mang theo một cỗ thần sắc từ trên cao nhìn xuống.

Kẻ yếu luôn ghen tị!

Đây là một đạo lý Lữ Bố năm năm qua đã ngộ ra, trong doanh này mình lập công nhiều nhất, nhưng lại bị xem thường nhất, tuy vậy không sao cả, sau trận chiến này, hết thảy đều tan thành mây khói!

Không để ý tới gã, Lữ Bố chậm rãi đứng dậy, sải bước đi về phía vị trí trung tâm của quân doanh, trong đầu hồi tưởng lại chuyện lúc trước theo đề nghị của phụ thân tặng quà cho Lý Chính, nếu như mình không vội vàng như vậy, kết quả có khác đi không?

Chỉ là nghĩ đến gương mặt thiếu đòn của Doanh chính (đứng đầu quân doanh) , Lữ Bố không có biện pháp sinh ra một tia ý niệm thỏa hiệp trong đầu, có vài người, trời sinh không thể cùng sống chung một chỗ.

"Lữ Bố, ngươi xác định nơi này an toàn nhất?" Doanh chính cầm bản đồ, nhìn thấy Lữ Bố tới nhíu mày hỏi hắn, Tiểu Thanh Hà này nằm trong vùng hoang dã, chung quanh không có thế núi phập phồng che chắn, nơi này thích hợp nhất cho Hồ kỵ phi nước đại, mặc dù có Tiểu Thanh Hà (tên con sông) chặn đường, nhưng hôm nay là mùa đông, Tiểu Thanh Hà đã đóng băng, căn bản không phải là nơi an toàn gì.

"Ý của tướng quân, chính là để quân ta dụ địch xâm nhập, mà không phải tìm nơi an toàn." Lữ Bố không xem bản đồ, năm năm qua, hắn mấy lần xuất quan tác chiến, địa hình phương viên trăm dặm hắn đã sớm quen thuộc, Tiểu Thanh Hà cũng không phải là địa bàn quan trọng, bình thường rất ít người chú ý, nhưng Hồ kỵ nếu muốn tới đây, khu vực Tiểu Thanh Hà chỉ cần có người, sẽ rất khó không bị phát hiện, đây là sự trả thù của Lữ Bố với doanh trại này, đồng dạng cũng là cho mình một cơ hội cuối cùng, nếu lấy một mạng mình khó có thể đánh ra một đường công huân cùng tiền đồ, vậy sẽ lấy mạng toàn doanh!

"Đây là ý gì?" Doanh chính trừng mắt nhìn Lữ Bố, ánh mắt đối phương hôm nay phá lệ thấm người, đương nhiên gã cũng càng thêm chán ghét, trong ánh mắt kia không chút che dấu miệt thị, làm cho Doanh chính cảm giác mình giống như bị tên tiểu binh này đùa giỡn.

-“Năm năm qua, ta lâm chiến bảy mươi sáu trận, mỗi trận đều phải đánh trước đi đầu, năm năm giết địch ba trăm sáu mươi bảy tên, trong đó còn có Bách phu trưởng hồ tộc mười ba tên, phần công huân này, cũng đủ để ta thay ngươi trở thành Doanh chính, nhưng năm năm qua ngươi, lại chỉ là nghĩ cách chèn ép bóc lột với ta!" Lữ Bố nhìn Doanh chính, trong ánh mắt ngoại trừ miệt thị còn có vài phần lãnh ý, thật ra bọn họ cũng có thời gian về nhà, người Hồ bình thường đều là thu đông mới có thể nam hạ khấu quan, trước đó, tướng sĩ biên quan có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Lữ Bố chưa từng nghỉ ngơi, hắn biết không ai vì hắn không thăng chức mà khinh thường hắn, nhưng hắn không có mặt mũi trở về.

"Lữ Bố, đừng nói bậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng trong quân này chỉ có một mình ngươi mới đánh giặc!?" Bên cạnh Doanh chính, một tướng lĩnh hữu lực đứng lên, chỉ vào Lữ Bố quát lớn.

"Có phải chỉ có ta biết hay không, chư vị hẳn là rất nhanh liền có thể biết được, Tiểu Thanh Hà này mặc dù không phải con đường Hồ kỵ tất đi, nhưng nơi này có người hay không, Hồ kỵ tất có thể phát hiện, nếu mặc kệ nơi này, Hồ kỵ phía sau sẽ bị uy hiếp." Đầu óc Lữ Bố chưa bao giờ rõ ràng như vậy, áp lực năm năm phẫn nộ bùng nổ vào lúc này, nhìn mọi người cười nói: "Doanh trại này là vì hấp dẫn chủ lực quân địch mà đến, ta dẫn dắt các ngươi đến đây, cũng không có sai sót!”

"Lữ Bố, ngươi mưu hại đồng đội, tội nặng..." Doanh chính rút đao, trong ánh mắt nhìn về phía Lữ Bố tràn ngập hung quang.

"Nếu ta không chết, chúng ta còn có một đường sinh cơ, nhưng nếu ta chết, bằng vào đám hạng người vô năng này, ai có bản lĩnh sống sót dưới Hồ Kỵ!?" Đây là lần đầu tiên Lữ Bố dùng vũ lực uy hiếp người khác, loại cảm giác này tựa hồ có chút sảng khoái!

- Sẽ cho ngươi biết, cho dù không có ngươi, ta cũng có thể đánh thắng trận! Doanh Chính vô cùng xấu hổ, giơ đao muốn chém chết Lữ Bố.

"Keng" một tiếng trầm đục vang lên, hai gã đội trưởng vung đao phong bế đao của Doanh chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK