• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mộng cảnh hắn chỉ là một người bình thường, bộ dạng bình thường không có gì lạ, nhưng giờ phút này khuôn mặt bình thường không lạ này lại làm cho người ta có một loại cảm giác nham hiểm khó tả, cho dù chỉ là cùng hắn nhìn qua một lát, đều sẽ có cảm giác không rét mà run.

"Từ giờ phút này trở đi, chư vị hãy nghe hiệu lệnh của ta, có nghi vấn gì không?" Lữ Bố dắt ngựa của Doanh chính tới, nhìn về phía một đám tướng sĩ, mỉm cười hỏi, tuy rằng không phải ngựa tốt, nhưng ít nhiều cũng giúp Lữ Bố tìm lại được vài phần cảm giác ngoài đời thực.

Hai đội chính đứng ra tỏ thái độ trước, hiện giờ ai có thể mang theo bọn họ sống sót trở về, nên nghe theo ai họ tự biết, hơn nữa còn có vết xe đổ của Doanh chính ở phía trước, giờ phút này trong doanh nhân mã này, mọi người đối với Lữ Bố đã sinh ra một cỗ sợ hãi khó hiểu.

"Chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Một đội chính nhìn Lữ Bố hỏi.

"Đào hào, giấu dây căng chân ngựa, trước khi mặt trời mọc, ta muốn cho Tiểu Thanh Hà này, khắp nơi đều là cạm bẫy, thám phục lập tức chốn ở khe núi, quan sát tình hình bốn phía, một khi phát hiện Hồ kỵ, lập tức vẫy cờ cảnh báo, trận này, chẳng những muốn đánh, ta còn muốn đánh thắng!" Lữ Bố ngạo nghễ nói.

"Ngươi điên rồi!?" Sắc mặt hai đội chính kia đại biến, Lữ Bố lại muốn cứng rắn đạp phá Hồ kỵ.

"Điên sao?" Lữ Bố nhìn hai người một cái: "Các ngươi ở cùng gã vô năng kia quá lâu, đã quên tướng sĩ biên tắc ta mới là Lang Vương trên thảo nguyên này, những Hồ nhân này dù có nhiều hơn nữa, cũng chỉ là dạng ô hợp, có gì phải sợ!”

Mặc dù không có vũ dũng như trong hiện thực, nhưng bất kể trong mộng hay ngoài đời thật, Lữ Bố cũng chưa bao giờ coi người Hồ là đối thủ của mình, nếu không phải đây là thái bình trị thế, công huân lớn nhất chính là ở chỗ này, Lữ Bố tuyệt đối sẽ không chọn ở chỗ này gia nhập quân đội.

"Nhưng..."Một đội chính muốn nói gì nữa, đã thấy Lữ Bố đột nhiên rút đao, một đao chém đứt đầu gã.

- Nghe lệnh làm việc, nếu có người kháng mệnh, giết không tha! Lúc này Lữ Bố so với Doanh chính kia càng giống một tướng quân hơn.

Một đám tướng sĩ vốn vì chuyện Doanh chính mà bị Lữ Bố đè lại, giờ phút này chứng kiến Lữ Bố giết người, triệt để mài mòn tâm nghịch kháng vốn không có nhiều của bọn họ, không ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của Lữ Bố, nhanh chóng khởi công xuyên đêm, bên ngoài Tiểu Thanh Hà, trong một đêm, dưới sự đốc thúc của Lữ Bố đào ra ba cái hào, lại thiết lập hơn ba mươi sợi dây thừng kéo ngã ngựa ở giữa bãi cỏ.

Lữ Bố đương nhiên sẽ không lấy nhân mã của một doanh để chống lại vạn đại quân người Hồ, cho dù là Lữ Bố ngoài đời cũng không có bản lĩnh này, nhưng căn cứ vào quan sát của Lữ Bố mấy năm nay, đấu pháp của người Hồ ở đây và người Hồ trong hiện thực có rất nhiều điểm tương đồng, đều là tổ chức lỏng lẻo, cho dù là nam xâm quy mô lớn, cũng là lấy bộ lạc làm đơn vị, xông lên phía trước, thường là một hai bộ lạc tương đối cường đại, ngoại trừ có thể đạt được ưu tiên cướp bóc ra. Cũng có ý tứ biểu hiện bản lĩnh với các bộ lạc khác.

Mà Lữ Bố muốn thắng, cũng là phải dựa vào điểm này!

Các tướng sĩ vốn định nghỉ ngơi một phen lại bị Lữ Bố đuổi tới chỗ mai phục, cắm trại lại, doanh trại vốn đang vì tránh né khiến người ta không chú ý, căn bản không có ý định bạo lộ việc cắm trại, đêm qua chỉ châm tạm mấy đống lửa trại xua tan cái lạnh.

Các tướng sĩ ít nhiều có chút oán hận, nhưng do Lữ Bố uy hiếp, không ai dám nói gì, chỉ có thể làm theo, đến gần giữa trưa, người Hồ rốt cục xuất hiện, đó là hai chi kỵ binh quy mô ngàn người, sau khi phát hiện doanh trại bên này liền hướng bên này phóng ngựa tới, lúc trinh sát thông báo đã có chút muộn, tuy thế không sao cả, hắn muốn thắng, về phần những người này có mấy người có thể sống sót đi ra ngoài, vậy thì xem tạo hóa của bọn họ.

Tướng sĩ cắm trại ở lại trong doanh trại, muốn phản kháng hay muốn chạy trốn cũng không sao cả, sát chiêu chân chính là phục binh phía sau, Lữ Bố đơn giản dặn dò một chút, rồi nhanh chóng đi đến vị trí phục kích.

Quân doanh này hiển nhiên là có người không cam lòng, trộm công giảm bớt vật liệu, những người đó hiển nhiên cũng không nghĩ tới doanh trại vội vàng của mình lại dùng để bảo vệ chính tính mạng của mình, giờ phút này muốn hối hận cũng không kịp, tức giận mắng Lữ Bố, bắt đầu mượn những cạm bẫy kia trì trệ người Hồ tiến quân và bắn chết người Hồ đang phóng ngựa chạy tới như bay.

Không ai chạy trốn, là tướng sĩ ở biên quan, bọn họ biết rõ kết cục của bộ binh khi đối mặt với kỵ binh!

Bước này, Lữ Bố lại thắng, những người này rơi vào tuyệt vọng, bộc phát ra sức chiến đấu bình thường không có, doanh trại vừa mới dựng xong đảo mắt thành phế tích, mà xung thế của người Hồ cũng bị đình trệ hoàn toàn trong trận công doanh này, Lữ Bố cần cũng chính là thời cơ này!

Kỵ binh cơ động rất mạnh, nhưng một chi kỵ binh một khi dừng lại tốc độ, muốn một lần nữa xung phong, cũng không đơn giản như chỉ có duy nhất một kỵ binh, rất khó tập hợp.

Không nhiều nhân mã chạy tới, Lữ Bố cưỡi ngựa đi trước, thiếu chút nữa chết trong tay địch tướng, lúc này hắn không còn là phi tướng Tịnh Châu dũng mãnh vô địch nữa, chỉ là một tướng lĩnh thiên phú tầm thường, chỉ dựa vào một thân kinh nghiệm, dùng phương thức chiến đấu gần như đồng quy vu tận chém Hồ tướng ngã ngựa.

Quân chủ tướng địch vừa chết, quân đội vốn đã hỗn loạn tự nhiên càng thêm hỗn loạn. Lữ Bố cầm đại đao trong tay, ở trong loạn quân mang theo một chi nhân mã tả xung hữu đột, thật sự giết được hai ngàn kỵ binh phải ném khôi giáp, chật vật chạy trốn, mà một tiểu đoàn tướng sĩ đi theo Lữ Bố, đuổi giết đến cuối cùng, thành công đi theo Lữ Bố sống sót, cũng chỉ còn lại có năm người!

"Từ giờ phút này trở đi, ân oán ngày xưa của ta và các ngươi đều tiêu tan, ta là Lữ Bố Doanh chính của toàn doanh, Doanh chính trước đây là trong chiến đấu đã chết, các ngươi có rõ không?" Lữ Bố nhìn năm người còn sót lại quát hỏi.

Giờ phút này trên người hắn gần như không có một chỗ hoàn chỉnh, mình đầy thương tích nhưng toàn thân lại tản ra một cỗ khí phách kinh người, cho dù thân thể như vậy đã là trọng thương, giờ phút này năm người còn lại không ai dám đối nghịch với hắn, thậm chí còn kính sợ.

- Ty chức hiểu được! Năm người này hầu như không do dự, một tiểu đoàn phá thiên quân, bọn họ đã kiến thức được bản lĩnh của Lữ Bố, giờ phút này hoàn toàn hoàn toàn kính phục với Lữ Bố, cho dù không có uy hiếp, bọn họ cũng nguyện ý trở thành người ủng hộ trung thành của Lữ Bố!

- Quân địch tiếp viện rất nhanh sẽ tới, chúng ta lập tức rút lui, dẫn quân địch đến chỗ chủ lực quân ta!

"Rõ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK