Lữ Bố đương nhiên không có khả năng cùng hắn đồng quy vu tận, Phương Thiên Họa Kích bổ xuống, một chiêu “Phượng Hoàng Điểm Đầu” (chiêu thức như kiểu gà mổ thóc), sau đó Phương Thiên Họa Kích vốn là cực nhanh, nhưng trong nháy mắt, lại tựa như treo ở đầu kích vật nặng ngàn cân ép về phía trước, loại quá trình từ cực nhanh đến cực chậm này, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy khó chịu, mà Trình Phổ đối mặt với chiêu này, mắt thấy Lữ Bố nhẹ nhàng ép về phía trước, nhưng phía trước lại không có gì, đang thấy kỳ quái, đã thấy thiết kích kéo xà mâu của mình đâm ra: Tựa như chính mình vừa đâm xà mâu vào đối phương.
"Ong~"
Rất khó tưởng tượng một kích chậm rãi như vậy lại có thể phát ra tiếng ông minh như chuông sớm chạng vạng, Trình Phổ chỉ cảm thấy hai tay tê dại, Xà mâu đâm ra đột nhiên dừng lại, Xà mâu thiếu chút nữa bay ra khỏi tay.
Lữ Bố thấy thế lại khẽ gầm một tiếng, thiên hạ này mãnh tướng tuy nhiều, nhưng có thể dễ dàng tiếp một chiêu của mình lại rất ít ỏi, người này có thể ngăn cản mình nghiêm túc tung chiêu, binh khí còn không rời tay, ngược lại cũng có vài phần bản lĩnh, thấy đối thủ mạnh là mừng, Lữ Bố đâm Phương Thiên Họa Kích, mang theo hàn quang kéo theo xà mâu trượt chém về phía cổ đối phương.
Trình Phổ vội vàng buông tay đồng thời tránh được Xà mâu chém ngược, và Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố, đến lúc này, xem như tránh thoát một kiếp, Lữ Bố cũng không có khả năng trong nháy mắt thu hồi Phương Thiên Họa Kích.
- Nghịch tặc chịu chết! Ngay lúc này, lại nghe một tiếng như hổ rống, chính là Tôn Kiên mắt thấy Ái Tướng Hàn Đương cứ như vậy bị người ta chém chết, trong lòng đau như cắt, cũng lo lắng cho an nguy của Trình Phổ, bảo Hoàng Cái đi ngăn cản thiết kỵ Tịnh Châu của Lữ Bố, tự xách Cổ Đỉnh Đao đến chiến Lữ Bố, trên sa trường cũng không có lời nói vũ đức gì hai đánh một là bình thường, mắt thấy Lữ Bố một chiêu dùng hết lực, đang muốn thu hồi Phương Thiên Họa Kích, bèn giục ngựa xông lên, bổ một đao về phía Lữ Bố.
Lữ Bố dùng một góc độ khó tin xoay người đồng thời quét vòng Phương Thiên Họa Kích, ngăn cản một đao của Tôn Kiên.
Hai tay Tôn Kiên run lên, trong nháy mắt cùng Lữ Bố đan chéo hai ngựa qua nhau, Lữ Bố đã ngồi thẳng dậy trên Xích Thố, đưa tay ra sau bạt kích chém về phía Tôn Kiên, Tôn Kiên vội vàng vung đao ngăn cản, hai người sau đó tách ra, Trình Phổ và Tôn Kiên hội tụ một chỗ, thấy Lữ Bố cũng quay đầu ngựa, ăn ý đồng thời giục ngựa xông lên, hai tướng song chiến Lữ Bố...
Dưới chân núi Tung Sơn, Tôn Kiên và Trình Phổ song chiến Lữ Bố, chịu cái chết của Hàn Đương đả kích, hai người mỗi người đều có bản lĩnh riêng, đao tới mâu lui, có chút nhiệt liệt.
Lữ Bố một cây Phương Thiên Họa Kích hoặc đường đường chính chính, hoặc quỷ dị xảo quyệt, một cây Phương Thiên Họa Kích này ngay cả báng kích đều từ sắt đúc thành, nặng tới một trăm lẻ tám cân, nhưng trong tay Lữ Bố lại nhẹ nhàng như không, lưỡi dao lạnh như băng mang theo từng đạo hồ quang thảm thiết, mặc cho hai người kia sử dụng hết bản lĩnh cuộc đời, cũng không thể chiếm được chút thượng phong nào, ngược lại mơ hồ bị Lữ Bố áp chế.
- Lữ tặc, chịu chết! Sau khi Tôn Kiên bị Lữ Bố đánh một kích, hít sâu một hơi, Cổ Đỉnh Đao bổ ra một đao mang theo khí thế đồng quy vu tận bổ về phía Lữ Bố.
Lữ Bố vội vàng rút kích đỡ ngang, nhưng nghe một tiếng trầm đục vang lên, Cổ Đỉnh Đao chém lên thân kích, hai tay Tôn Kiên đột nhiên phát lực lần nữa, đè lưỡi đao về phía Lữ Bố, gã lại muốn so sức với Lữ Bố.
"Hừ?" Lữ Bố cười lạnh một tiếng, tăng lực hai tay, từng chút hất đao của Tôn Kiên trở lại.
Bên kia Trình Phổ nhiều năm chính chiến bên Tôn Kiên, vừa thấy tình hình này, trong nháy mắt hiểu rõ tình thế, hô một tiếng, đâm xà mâu về phía Lữ Bố.
Mày kiếm của Lữ Bố nhướng lên, trong lúc suýt bị đâm trúng, tay trái nắm chặt kích, tay phải nhanh chóng rút kiếm bên hông, trong nháy mắt gạt mũi xà mâu sang bên, sau đó đột nhiên dùng sức quấy tròn, lưỡi kiếm sắc bén theo động tác khuấy động này quấn Xà Mâu một vòng kéo trở về sát người, Trình Phổ vội vàng phát lực muốn đoạt lại Xà mâu.
- Nhìn đây! Gãy cho ta! Lữ Bố nhếch miệng cười, bảo kiếm vòng lên trên rồi chém mạnh xuống, nhất thời vang lên một tiếng “Keng!”, Xà Mâu bị một kiếm này của Lữ Bố chém đứt.
"Rống~" Tôn Kiên mắt thấy Trình Phổ sắp gặp nạn, hai tay khởi toàn lực đẩy trọng kích lên trên, khí lực một tay của Lữ Bố tuy lớn, nhưng Tôn Kiên cũng không phải hạng võ tướng tầm thường, ra sức chống đỡ lâu như vậy, nhất thời đẩy được Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố bật ra.
Trình Phổ thấy thế, hai tay cầm đoạn mâu gãy muốn đâm vào Lữ Bố, cũng không thấy Lữ Bố thúc dục như thế nào, ngựa Xích Thố đột nhiên phát lực, mang theo Lữ Bố chạy như bay ra xa, trong nháy mắt thoát ly chiến đoàn, xa đến hơn mười trượng, mới dừng lại quay đầu ngựa, ngạo nghễ ngẩng đầu nhướng mày: "Mãnh hổ Giang Đông, cũng chỉ là như thế thôi!”
Tôn Kiên mặt trầm như nước, nhưng vẫn không phản bác, hắn và Trình Phổ liên thủ kịch đấu với Lữ Bố, qua năm mươi hiệp đã cảm giác lực bất tòng tâm, đã muốn liều mạng với Lữ Bố, mà Lữ Bố đến bây giờ mặt không đỏ, không thở gấp, toàn bộ quá trình đối chiến cũng vẫn đè ép hai người bọn họ, sự khác biệt cao thấp này lập tức hiển lộ, trước đây nghe nói Lữ Bố dũng mãnh vô song như thế nào, chỉ coi như là kẻ dưới trướng Đổng Trác tự thổi phồng lẫn nhau mà thôi, nhưng hôm nay vừa giao thủ, cho dù không phục, cũng không thể không thừa nhận sự dũng mãnh vô song của Lữ Bố.