Quân số có thể thủ vững tại chỗ càng ngày càng ít, Du Thiệp cuối cùng tuyệt vọng thở dài, hắn so với Hoa Hùng khó nói làm sao, nhưng trông cậy vào những tân chiêu quân (quân mới chiêu mộ) này cùng thiết kỵ thân kinh bách chiến của Tây Lương đối cứng, hiển nhiên mới là không khôn ngoan.
Quay đầu ngựa, Du Thiệp không quản những tân quân đã định trước bại vong này nữa, binh bại như núi đổ, hiện tại dưới tình huống này, chỉ sợ chính là Hàn Tín sống lại ngoại trừ chạy cũng không còn cách nào khác, lực một người, khó có thể xoay chuyển chiến cuộc.
"Tặc tướng, chạy đâu!?" Hoa Hùng nhìn quân trận còn chưa đánh đã thưa thớt, biết trận chiến này đã thắng, mắt thấy Du Thiệp quay đầu ngựa chạy, tự nhiên không muốn hắn chạy thoát, lúc này hét lớn một tiếng, hai chân mãnh liệt kẹp bụng ngựa, hướng Du Thiệp xông tới.
Du Thiệp chỉ cảm thấy vong hồn đại bạo, điên cuồng thúc ngựa chạy trốn, quân Nam Dương vốn không có ý chí chiến đấu, mắt thấy chủ tướng nhà mình đều đã chạy, cả đám đều bỏ lại binh khí muốn chạy trốn, nhưng lúc này khi đối mặt với kỵ binh đã hoàn toàn xung phong mà xoay người chạy trốn, thì đối phương thậm chí không cần dùng đao, trực tiếp giục ngựa chạy như điên, cũng có thể nghiến nát những quân Nam Dương mất đi ý chí chiến đấu này thành thịt xay!
Du Thiệp điên cuồng thúc ngựa chạy như điên, chỉ chốc lát sau, bèn thấy Viên Thuật đang chỉnh đốn binh mã chuẩn bị đi hội hợp với chư hầu, đột nhiên thấy bên này bụi bặm tung bay, Du Thiệp chật vật chạy về, Lưu Huân đi theo bên cạnh Viên Thuật thấy thế kinh hãi: "Là quân Tây Lương, Du Thiệp đã bại, chúng tướng sĩ nghe lệnh, bày trận nghênh địch!”
Bên kia Hoa Hùng đã đuổi tới phía sau Du Thiệp, mắt thấy phía trước xuất hiện rất nhiều quân Nam Dương, hung hăng kẹp bụng ngựa một cái, chiến mã vốn đã cực nhanh đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt vọt tới sau ngựa của Du Thiệp, Hoa Hùng giơ đao hạ xuống, một đao chém cả người Du Thiệp bay xuống ngựa, sau đó giật cương một cái chiến mã hí lớn giơ hai chân trước lên, Hoa Hùng lại giơ cao đại đao lên, kỵ binh Tây Lương phía sau đang chạy như bay tới bắt đầu chậm rãi giảm tốc độ, đến phía sau Hoa Hùng vừa lúc dừng lại.
Hoa Hùng hạ đao chặt đầu Du Thiệp, nhìn về phía soái kỳ của Viên Thuật, mở miệng quát: "Ta là thượng tướng Hoa Hùng, người nào dám đánh một trận!? "
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!
Viên Thuật là người nào, tứ thế tam công, đích xuất Viên gia (con vợ cả), tự hỏi xuất thân cao quý, mắt thấy Hoa Hùng này ở trước mặt mình chém đại tướng nhà mình, cái chết của Du Thiệp đối với Viên Thuật mà nói không quan trọng, nhưng thái độ kiêu ngạo của Hoa Hùng lại làm cho Viên Thuật rất không thoải mái, đại thiếu gia Viên gia không thoải mái, vậy tự nhiên là có người phải xui xẻo, không phải địch nhân chính là người một nhà, tóm lại phải có người xui xẻo mới được.
- Lưu Huân, bắt giết người này cho ta! Viên Thuật nhìn về phía Lưu Huân ở một bên, dù sao khẩu khí này hắn cũng không thể nhịn được, hơn nữa phía sau Hoa Hùng chỉ có hai ngàn kỵ binh, nơi này của hắn có hơn vạn người đấy, làm sao có thể để cho Hoa Hùng kiêu ngạo như vậy?
"Chủ công, cái này…!” Lưu Huân muốn khuyên, bên này nhân mã tuy nhiều, nhưng chưa chuẩn bị sẵn sàng, khoảng cách gần như vậy, đối phương một lần xung phong tới, trận hình lỏng lẻo ở đây rất dễ dàng bị quân địch phá tan, nhưng nhìn bộ dáng Viên Thuật, Lưu Huân theo Viên Thuật đã lâu, biết lúc này không khuyên được Viên Thuật, cũng không trái lệnh được, lập tức cũng chỉ có thể kiên trì nhận mệnh.
"Giết~"
Mắt thấy đối phương không phải là bày trận phòng thủ mà là có tư thế xung phong, Hoa Hùng mừng rỡ, kỵ binh không sợ đối đầu, chỉ sợ quân đội bày trận, cứ như vậy nếu còn xông lên chính là muốn chết.
Treo đầu Du Thiệp trên cổ ngựa, có chỗ móc sắt chuyên môn dùng để treo đầu người, đại đao trong tay vung lên, kỵ trận vừa mới dừng lại lại lần nữa xung phong, tuy rằng khoảng cách này không cách nào đạt tới khí thế như sụp trời sụp đất lúc trước, nhưng cũng đủ để cho chiến mã bốc lên khói bụi mù mịt.
"Ầm ầm~"
Khoảng cách trăm bước trong nháy mắt đã đến, Viên Thuật cũng đã từng lên chiến trường, năm đó Hoàng cân tặc làm loạn thiên hạ, Viên Thuật cũng từng đi theo tham chiến trong quân đội, tuy vậy cảnh tượng đối kháng kịch liệt như này, hiển nhiên không phải năm đó đối kháng Hoàng Cân tặc có thể xuất hiện, tướng sĩ hàng đầu trực tiếp bị chiến mã đụng bay, hung hăng ngã vào trong đám người, đụng ngã một mảnh.
Còn chưa kịp đứng lên, gót chiến mã đã mãnh liệt mà tới, tiếng xương nứt nghe được khiến người ta chua xót, nhưng càng nhiều người lại thêm run rẩy, hơn vạn tướng sĩ Nam Dương này còn chưa kịp khởi động xung phong, đã bị kỵ binh Tây Lương giết số lượng không ít chẳng còn ra dáng một đội quân cả vạn người.
- Chủ công mau đi thôi! Lưu Huân dường như đã sớm đoán trước được một màn này, ngay từ đầu đã mang theo Viên Thuật đi tới bên cạnh quân trận, đợi khi ba quân tan tác, vội vàng lấy chiến mã của Viên Thuật đưa cho hắn, mang theo Viên Thuật bèn bắt đầu chạy trốn.
(Lời dịch giả: Về từ ba quân trong một số chương gần đây, có nghĩa là tất cả binh sĩ, quân đội nói chung. Bắt nguồn từ ba đạo quân hoặc gọi là ba cánh quân lớn cổ đại có thể là Tiền quân, Trung quân, Hậu quân hoặc là Tả quân, Trung quân, Hữu quân. Ba cánh quân này đều dưới quyền chỉ huy của một viên tướng.)
Nếu ngay từ đầu nếu Lưu Huân cứng rắn chống lại mệnh lệnh của Viên Thuật, quân Nam Dương này cho dù không thể so thiện chiến với quân Tây Lương, chỉ cần kết trận phòng thủ, quân Tây Lương cũng không có biện pháp đánh tan bọn họ, không có khả năng xuất hiện loại tình huống tan rã lan tràn như xúc tu này, người xui xẻo lúc đầu được chọn là Lưu Huân, mà bây giờ tình huống đã như vậy, tuy rằng binh bại, nhưng Lưu Huân lại thoát khỏi việc dê thế tội, Viên Thuật chẳng những không thể trách hắn, còn phải cảm tạ hắn cứu mạng!
Trong loạn quân, Hoa Hùng, một mình một ngựa đi trước, vọt tới dưới trướng quân soái Nam Dương, lại không thấy bóng dáng Viên Thuật, một đao chặt đứt soái kỳ kia, đưa mắt nhìn chung quanh, cũng chẳng thấy bóng dáng các tướng lĩnh nào của Viên Thuật.
Mẹ kiếp, đánh trận không giỏi nhưng chạy giỏi quá!
Hoa Hùng chửi bới một tiếng, sau khi hội hợp đại quân, tiếp tục tiến hành tàn sát tướng sĩ Nam Dương.
Vốn sĩ khí không cao, hiện giờ soái kỳ đã đứt, những quân Nam Dương này nào còn nguyện ý tiếp tục chém giết, một đám quay đầu bỏ chạy, giờ phút này mới là chân chính binh bại như núi đổ, Hoa Hùng mang theo hơn hai ngàn kỵ binh, đuổi theo quân địch sĩ số gấp năm lần mình, thi thể khắp nơi, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Quân Nam Dương chạy quàng chạy xiên náo loạn một vùng, Viên Thuật dưới sự bảo hộ của chúng tướng, một đường chạy như điên, mãi cho đến khi gặp phải Ký Châu Hàn Phức mới chậm lại.