Trước khi thu dọn xong chiến trường, đã là giữa trưa, Lữ Bố sai người xử lý thi thể Tôn Kiên, mang theo tàn binh của Hoa Hùng một đường trở về Y Khuyết quan, lại biết được Hồ Chẩn sau khi trở lại Y Khuyết quan không ngừng vó ngựa quay trở về Lạc Dương.
"Hồ Chẩn này, cũng chỉ có những bản lĩnh thấp kém này." Ngụy Tục an bài người cẩn thận chỉnh trang lại thi thể Tôn Kiên, vừa cười nói với Lữ Bố: "Bằng vào hắn cũng muốn thống lĩnh chúng ta sao?”
Trước đây để Lữ Bố làm Kỵ đốc cho Hồ Chẩn, những tướng lĩnh Tịnh Châu này đã có chút bất mãn, hiện giờ Hồ Chẩn bị Tôn Kiên đánh bại mặt xám xịt chật vật chạy trốn, nhưng Tôn Kiên lại ở dưới tay Lữ Bố bỏ mạng sa trường, Giang Đông đại bại thua thiệt, lần này trở về, không nói phong thưởng bao nhiêu, chỉ nghĩ đến sắc mặt Hồ Chẩn kia đã cảm thấy trong lòng sảng khoái.
- Chúc mừng Lữ Kỵ Đốc đắc thắng, lần này trở về Lạc Dương, Tướng quốc nhất định sẽ đại thưởng! Triệu Sầm vẻ mặt tươi cười đi lên, chào hỏi Lữ Bố.
"Tôn Kiên kia dường như đã sớm biết Hồ Chẩn sẽ xuất binh tập kích ban đêm." Lữ Bố không trả lời, trong ánh mắt nhìn Triệu Sầm mang theo vài phần lãnh ý: "Triệu tướng quân có biết vì sao không?"
“Cái này... Mạt tướng không biết." Triệu Sầm có chút hoảng hốt, không dám đối mặt với ánh mắt Lữ Bố, theo bản năng lùi lại hai bước, lại cảm thấy phía sau có người, lúc quay đầu nhìn lại, chính Hoa Hùng ngăn sau lưng hắn, đáy lòng nhất thời trầm xuống.
-Kỵ đốc, có thể giao người này cho mạt tướng xử trí không? Hoa Hùng đối với Lữ Bố thi lễ nói.
Lữ Bố nhìn Hoa Hùng một chút, gật gật đầu, lại nói Triệu Sầm này thật ra chủ yếu tính kế là Hồ Chẩn, hoặc là nói đã âm thầm theo Tôn Kiên hoặc là người nào đó trong liên minh chư hầu, hôm nay mình có thể chém Tôn Kiên, thật ra Triệu Sầm này cũng tính là ra lực một phần, nếu không phải hắn dùng Hồ Chẩn dẫn dụ Tôn Kiên xông ra, Lữ Bố cũng không có khả năng trực tiếp giết vào đại doanh Giang Đông để trảm tướng, Nếu Hoa Hùng đã mở miệng, Lữ Bố cũng vui vẻ cho Hoa Hùng mặt mũi.
Lữ Bố tâm khí cao ngạo, tướng lĩnh tầm thường cho dù địa vị cao cũng khó lọt vào mắt hắn, nhưng Lữ Bố với người có bản lĩnh lại nguyện ý buông xuống một ít tư thái. Hoa Hùng là một số ít tướng Tây Lương hợp mắt Lữ Bố, không phải thứ quan trọng cần thiết, cứ giao cho hắn cũng không sao, nói cho cùng, trên người Triệu Sầm này cũng không có công huân gì.
- Đa tạ! Hoa Hùng đối với Lữ Bố thi lễ.
- Ta là thủ tướng Y Khuyết Quan, Hoa Hùng, ngươi muốn làm gì! Lữ Bố, ngươi không có quyền bắt ta! Triệu Sầm giãy dụa hướng về phía tướng sĩ thủ quan ở một bên giận dữ quát: "Các ngươi còn đứng đó làm cái gì, còn không mau cứu ta!”
Một đám tướng sĩ thủ quan cũng có chút bối rối, sao lại người nhà đột nhiên động thủ, hơn nữa một bên là chủ tướng nhà mình, một bên là Lữ Bố, Hoa Hùng, luận ảnh hưởng, người nào cũng ở trên Triệu Sầm, có vài người lính giơ binh khí lên, nhưng không có mấy người dám tiến lên.
- Đều buông vũ khí xuống cho ta! Hầu Thành cùng Tống Hiến, Ngụy Tục xông lên, mang theo quân Tịnh Châu nhìn về phía những người này, trừng mắt nói: "Muốn tạo phản hay sao!?”
Lữ Bố lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía những người này một cái nói: "Triệu Sầm có hiềm khích thông đồng với địch, cho dù là đánh chết ngay tại chỗ, trước mặt bệ hạ và tướng quốc, chúng ta cũng chiếm lý, nhưng lúc này các ngươi dám đối với chúng ta tự tiện động đao thương, ta cho dù là giết sạch toàn bộ, tội thông đồng với địch cũng không ai dám làm chủ cho các ngươi!”
Trong lúc nói chuyện, Phương Thiên Họa Kích chống “kịch!” một cái trên mặt đất, nhìn rõ sát khí hừng hực.
Đừng thấy Lữ Bố ở dưới trướng Đổng Trác thời gian không dài, nhưng trước đó, khi ở dưới trướng Đinh Nguyên song phương giao thủ đã đánh cho quân Tây Lương phải sợ hãi, hiện giờ những lời này từ miệng hắn nói ra, so với đám người Hầu Thành hữu dụng hơn nhiều, một đám tướng sĩ thủ quan do dự một lát, nhao nhao thu hồi binh khí trong tay.
"Ngụy Tục, ngươi lưu lại thủ quan, chúng ta áp giải Triệu Sầm còn có thi thể Tôn Kiên nữa, lập tức khởi hành trở về Lạc Dương." Lữ Bố nhìn Ngụy Tục và nói với hắn.
Tuy nói thủ tướng một quan không tính là đại tướng gì, nhưng nếu là ngồi vị trí này thật, cũng có chút binh quyền. Hiện giờ Lữ Bố ngồi vào dưới trướng Đổng Trác không lâu, thiết kỵ Tịnh Châu cũng bị chia thành ba bộ, hiện tại Lữ Bố cảm thấy địa vị của mình dần ổn định, đương nhiên cũng muốn đoạt lấy một ít binh quyền, Ngụy Tục là thê đệ (em vợ) của mình, Lữ Bố gần như là theo bản năng đưa chức vị có thể lấy được này cho hắn.
Trải qua trận chiến này, Y Khuyết quan hẳn là sẽ không có đại chiến, đây là một nơi thích hợp lăn lộn đoạt công huân, theo ánh mắt Lữ Bố đánh giá, chiến trường chủ yếu kế tiếp chắc chắn ở vùng Thành Động, Bản lĩnh Ngụy Tục không bằng Hầu Thành, Tống Hiến, ở lại nơi này vẫn là an toàn một chút, lại có thể có được chút công huân, song song có thể kiếm chút quân quyền.
"Rõ!” Ngụy Tục đáp ứng một tiếng, đám người Lữ Bố không ở Y Khuyết quan lâu, lát sau từ nơi này trở về Lạc Dương, trước khi trời tối cũng đủ đuổi tới, nếu nhanh một chút buổi chiều đã có thể trở về.
Một đường như vậy bởi vì đánh thắng trận, lập tức trở về muốn lĩnh công, đoàn người nhân khí đều cao, ngựa không ngừng vó, chạy hơn một canh giờ, Lạc Dương đã nhìn phía xa, coi như Lữ Bố chuẩn bị phái người đi báo chiến thắng, nhưng thấy ngoài thành đã có người chờ hắn, lại là Trương Liêu nhiều ngày không gặp.
"Văn Viễn, sao ngươi lại ở đây?" Lữ Bố giục ngựa đi tới bên cạnh Trương Liêu, tuy rằng ở chỗ này cũng chỉ hơn nửa tháng không gặp, nhưng đối với Lữ Bố mà nói, cũng đã hơn mười năm không gặp, gặp lại Trương Liêu, khó tránh khỏi trong lòng thấy thân thiết.