"Nào, Phụng Tiên, theo lão phu vào tiệc, lần này làm sao đánh chết mãnh hổ Giang Đông kia, ngươi cần phải nói với ta thật rõ ràng." Đổng Trác kéo tay Lữ Bố, vừa cười vừa đi vào trong phủ.
Lữ Bố lần này tới, ngoại trừ nhìn xem Hồ Chẩn cáo trạng mình như thế nào ra, cũng có ý thỉnh công, lập tức cũng không từ chối, kêu Hoa Hùng theo sau. Sau khi về đến chỗ Đổng Trác tự ngồi xuống, Lữ Bố mới bảo Hoa Hùng kể lại chuyện Hồ Chẩn bị Tôn Kiên đánh bại như thế nào, dù sao thời điểm đó hắn thật ra cũng không có tham dự.
Hoa Hùng nói ra sự tình trải qua rõ năm rõ mười, Hồ Chẩn tham công liều lĩnh tất nhiên là không đúng, nhưng Tôn Kiên hiển nhiên là sớm đã có mai phục, thời gian ngắn như vậy, lại có hùng quan ngăn cách, Tôn Kiên không có khả năng biết hướng đi của Y Khuyết quan, mà sau đó quả thật cũng xác định rõ là Triệu Sầm ám thông Tôn Kiên, điều này làm cho Đổng Trác có chút nổi giận, lúc này hạ lệnh chém chết cả nhà Triệu Sầm .
Lữ Bố và Hoa Hùng đối với chuyện này cũng không có dị nghị, nếu đã lựa chọn phản bội, vậy thì phải chấp nhận rủi ro tương ứng mới được, thật ra Triệu Sầm cũng chưa chắc đã hoàn toàn phản bội, nhiều khả năng chỉ là tìm cho mình một đường lui, nếu không trực tiếp để cho đại quân chư hầu tiến vào chẳng phải càng dễ dàng hơn sao?
Tuy vậy bây giờ nói những chuyện này cũng không còn ý nghĩa, hiện giờ quân Tây Lương đang vì chuyện dời đô mà lòng người bất ổn, hiện giờ Lữ Bố lấy ít thắng nhiều, đại phá Tôn Kiên đủ để phấn chấn quân tâm, lại lấy Triệu Sầm tế cờ để chấn nhiếp lòng người, hẳn là có thể ổn định một ít thế cục, hiện giờ nhân khẩu vùng Hà Lạc đã cơ bản dời vào Quan Trung, bên này trong thành Lạc Dương, chỉ còn có một ít gia quyến của các tướng lĩnh ở lại chỗ này, dù sao Đổng Trác cũng không có ý định dễ dàng nhường đất Hà Lạc. Chỉ là lo lắng tam phụ bất ổn, mới đặt thiên tử ở Trường An, đồng thời phải tâm phúc của mình đến Trường An, để ổn định hậu phương.
Đương nhiên, sau khi từ tướng phủ đi ra, những thứ này không liên quan gì đến Lữ Bố, phong thưởng hắn cũng muốn xuống, về phần kế tiếp phải như thế nào, đó không phải là chuyện Lữ Bố phải quan tâm. Ít nhất trước mắt mà nói, Lữ Bố đối với tương lai của mình thật ra không có kế hoạch quá rõ ràng, làm việc hoàn toàn dựa vào lòng mình, sẽ lạnh lùng chém xuống thủ cấp của người không liên quan, cũng sẽ nhìn thân ảnh co rúm lại ở góc tường bị lạnh đến đói mà nội tâm sinh lòng thương hại.
"Phu quân lần này xuất chinh, có từng gặp nguy hiểm không?" Về đến nhà, Nghiêm thị bưng canh đã nấu xong cho Lữ Bố, vốn tối nay Đổng Trác muốn thiết yến, nhưng sau đó triều đình có việc tương chiêu, Đổng Trác suốt đêm vào hoàng cung, chuyện chiêu đãi cũng thôi, Lữ Bố cũng trở về, chỉ là không nghĩ tới cho dù đã nói tối nay có thể không trở về, thê tử vẫn chờ mình, còn nấu canh.
"Không tính là gì, ta có Xích Thỏ, cũng có họa kích trong tay, thiên hạ ai có thể đả thương ta?" Lữ Bố ngẩng đầu, ngạo nghễ nói.
Nghiêm thị khẽ mỉm cười, bộ dạng của nàng mang theo vài phần đặc điểm của người Hồ, khi cười nhạt, hai bên khóe miệng sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền hơi nông, giống như Lữ Bố ném vào trong đám người có thể liếc mắt một cái nhận ra. Nghiêm thị cũng là loại mỹ nhân đặt ở trong đám người vẫn có thể liếc mắt một cái bị phân biệt ra, cũng không quá kinh diễm, nhưng càng nhìn càng đẹp, phu thê thành thân cũng gần mười năm, hiện giờ nữ nhi cũng đã bảy tuổi, khóe mắt mỹ nhân ngày xưa cũng đã có thêm vài phần hoa văn đuôi cá. Không còn giống như năm đó phong hoa chính mậu, nhưng lần này trở về, lại nhìn thê tử, cỗ tưởng niệm nhàn nhạt kia cũng không mãnh liệt, lại giống như tơ tằm quanh quẩn trong lòng, vốn thiết huyết tâm can cũng đã tan chảy.
"Phu quân có lợi hại đến đâu, cũng là thân thể huyết nhục, sa trường chinh chiến, đao kiếm không có mắt, thiếp thân vốn không nên quản những thứ này, nhưng phu quân ngẫu nhiên cũng nên ngẫm lại Linh Ỷ, nếu phu quân mất, mẹ con ta nên làm thế nào?" Nghiêm thị thở dài một tiếng nói.
Trước kia Lữ Bố rất phiền những lời cằn nhằn này, nhưng hôm nay, nhìn thê tử bận rộn dưới ánh nến, Lữ Bố yên lặng buông bát canh xuống, đi tới phía sau nàng, ôm nàng.
- Phu quân đây là làm gì? Nghiêm thị hoảng sợ, có chút khó hiểu nhìn Lữ Bố.
"Phu nhân, vi phu nhớ ngươi." Lữ Bố cảm nhận được thân hình mềm mại của thê tử, hắn quả thật rất nhớ nàng. Hơn mười năm sau, hắn phát hiện thê tử vốn đã có chút chết lặng, thật ra vẫn luôn cắm rễ trong lòng mình, cái gọi là thế giới mô phỏng kia, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, Lữ Bố nghĩ đến nhiều nhất chính là thê tử của mình, sau đó mới là nữ nhi, hai người này đã bất tri bất giác chiếm cứ hơn phân nửa tâm trí của hắn.
"Phu quân~" Thanh âm Nghiêm thị có chút phát run, từ sau khi xác định nàng không thể sinh thêm, Lữ Bố đã nhiều năm không nói chuyện với nàng như vậy, hôm nay lại gặp được Lữ Bố ôn nhu như vậy, Nghiêm thị đột nhiên cảm thấy khóe mắt chua xót, yên lặng dựa thân thể về phía Lữ Bố, tựa như muốn vùi thân thể triệt để chen vào thân thể hắn...