• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lời nói của kẻ tầm thường..." Lữ Bố nói nửa câu nhưng không nói tiếp, ngẫm lại trong thế giới mô phỏng nhân sinh, hình như hắn cũng từng có kinh nghiệm tương tự, khi hắn ở Bắc Quan nhiều lần lập chiến công, nhưng ngoại trừ Yến Trường Không ra, những người khác đều ít nhiều có ý bài xích mình, nhưng Lữ Bố vẫn không cảm thấy mình có lỗi gì, hiện tại lại bị người ta chỉ ra, trong lúc vô tình lại khiến Lữ Bố lâm vào trầm tư.

"Vậy người phụ tá đó là ai?" Đột nhiên cảm thấy người này có chút bản lĩnh.

"Danh tự là Giả Hủ, lúc Thái sư còn là tướng quốc, hắn là Thảo Lỗ giáo úy, sau này làm Trung phụ quân của Ngưu tướng quân." Hầu Thành nói.

"Giả Hủ?" Lữ Bố gật gật đầu, ghi nhớ tên người này ở trong lòng, nhìn ba người: "Coi chừng một chút, nếu thật sự có cãi vã, cũng chớ cùng bọn họ nổi lên xung đột. "

“Vâng, huynh trưởng cũng cẩn thận một chút." Ba người Hầu Thành gật đầu đáp ứng một tiếng, sau khi cáo từ với Lữ Bố thì rời đi, Lữ Bố cũng không còn tâm tư về nhà, nhìn hai thân vệ phía sau, thiết kỵ Tịnh Châu ngày xưa, hiện giờ đã bị hủy mất, đi theo bên cạnh mình, cũng chỉ còn lại một đội thân vệ.

"Đi gọi toàn bộ thân vệ đều tới đây." Lữ Bố nói với một thân vệ: "Đổi chỗ ở khác. "

"Rõ!” Thân vệ đáp ứng một tiếng, xoay người rời đi, Lữ Bố thì tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát sau liền hội hợp với thân vệ, dẫn đội tên là Thành Phương, cũng là người Cửu Nguyên, bởi vì là đồng hương, hơn nữa lại có gan dám đánh dám giết, cho nên trở thành đội trưởng thân vệ của Lữ Bố, tuy rằng chức quan không cao, nhưng với tư cách là đội trưởng thân vệ của Lữ Bố, trong quân Tịnh Châu có ảnh hưởng nhất định.

"Chủ công, chúng ta đi nơi nào?" Thành Phương hành lễ xong hỏi.

"Quân doanh bắc quân." Lữ Bố xoay người lên ngựa nói.

Quân Tây Lương khẳng định là do Hồ Chẩn và Hoa Hùng mang theo, nhưng Lữ Bố là chính tướng tiên phong, hắn không thể chỉ dựa vào đội thân vệ để đánh giặc, cho nên hắn cần chuẩn bị đi trước một bước, nắm giữ người của Bắc quân trong tay, nếu không hắn sợ là ngay cả binh quyền cũng không có, tuy rằng có chút chướng mắt với Bắc quân, nhưng lúc này, trong tay có binh quyền cùng không có binh quyền sẽ chênh lệch rất lớn, hắn cũng không muốn bị Hồ Chẩn lật mặt.

Ngay khi Lữ Bố chuẩn bị đi đại doanh Bắc quân đại tiếp nhận binh lính của mình, một nhánh nhân mã lại đến đại doanh Bắc quân trước, chính là Hồ Chẩn bị Lữ Bố tát rụng răng cùng với hai người thân vệ của Lý Giác…

"Trĩ Nhiên, điều này có thể thực hiện được không? Ta cũng không phải là chủ tướng tiên phong." Hồ Chẩn có chút không xác định nhìn Lý Giác, nửa bên mặt hắn đều bị Lữ Bố tát sưng lên, càng rớt mấy cái răng, giờ phút này nói chuyện có chút khó khăn, nhưng ý tứ thì vẫn có thể biểu đạt rõ ràng.

"Hiện giờ Bắc quân này sớm đã không còn phong quang như xưa, nếu không phải vì ngươi mà trút giận này, làm sao ta có thể tới đại doanh Bắc quân này?" Lý Giác khinh thường nói: "Ta và ngươi đều là đại tướng dưới trướng thái sư, cho dù không có hổ phù, đoán được doanh tướng khác cũng không dám làm trái ý ngươi và ta.”

Bắc quân ban đầu có ngũ trường, hiện giờ trên thực tế cũng chỉ còn lại có hai trường Việt Kỵ và Đồn Kỵ, cộng lại cũng được ngàn người, có ích lợi gì? Hồ Chẩn khó hiểu nói.

"Đây cũng là lực lượng duy nhất Lữ Bố có thể điều động, lần này Thái sư trên danh nghĩa cho Lữ Bố năm ngàn người, nhưng trên thực tế quân Tây Lương đều ở trong tay ngươi và Hoa Hùng, Lữ Bố hắn không thông qua hai người các ngươi định điều động quân như thế nào? Nếu ngay cả bắc quân này cũng thu về dưới trướng của ngươi trước hắn một bước, đến lúc đó, Lữ Bố danh là chủ tướng quân tiên phong, thật ra quân quyền đều ở trong tay ngươi và Hoa Hùng, những quân Tịnh Châu kia hiện giờ được điều vào dưới trướng ta, hắn muốn đánh giặc, chỉ có thể van cầu ngươi!” Lý Giác cười lạnh nói.

"Thì ra là như thế, đa tạ Trĩ Nhiên huynh." Hồ Chẩn bừng tỉnh, cảm ơn Lý Giác, đầu tiên là bị Lữ Bố sỉ nhục trước mặt Đổng Trác, khiến người ta cười nhạo, lúc trước ở cổng thành bởi vì một câu nói đùa mà bị Lữ Bố đánh sưng mặt, trong lòng gã đã sớm hận Lữ Bố đến chết, giờ phút này nghe Lý Giác nói như vậy, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng cảnh Lữ Bố cầu xin gã, trong lòng thoải mái, nghênh ngang đi tới ngoài cửa đại doanh Bắc quân, tung một cước, đá văng cửa ra.

Sau một khắc, ba mũi tên sắc bén phân biệt rơi vào vị trí cách gót chân gã không tới ba thước, khiến cho động tác của Hồ Chẩn không khỏi cứng đờ...

"Trọng địa quân doanh, người tự tiện xông vào, giết!"

Trước cửa đại doanh Tây Uyển, hơn mười tướng sĩ nhanh chóng xúm lại về phía Hồ Chẩn vừa phá cửa, khí tức tiêu sát kia so với Thiết Kỵ Tây Lương cũng không kém chút nào, Hồ Chẩn nhìn mũi tiễn dưới chân, đây hiển nhiên là cố ý bắn lệch, nhìn tướng sĩ Bắc quân chung quanh, Hồ Chẩn giận dữ quát: "Ta là trung lang tướng dưới trướng Thái sư, tên Hồ Chẩn, các người muốn phản sao!?”

Tướng sĩ chung quanh dừng bước, mặc dù có chút do dự, nhưng cũng không có ai thu hồi binh khí trong tay.

Hồ Chẩn thấy đối phương dừng động tác lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thu hồi binh khí, không khỏi giận dữ: "Sao nào? Ta hôm nay cứ xông vào đại doanh này, còn muốn giết ta sao?”

Không ai nói chuyện, nhưng cũng không ai nhúc nhích, Lý Giác sau đó tiến vào, nhíu mày nhìn một màn này, cao giọng nói: "Ta là Lý Giác, mau buông đao thương trong tay xuống, thế này còn ra thể thống gì?”

Vẫn không có ai nói chuyện cũng không động đậy, cấp bậc của Lý Giác cao hơn Hồ Chẩn, là đại tướng quanh năm đứng một mình dưới trướng Đổng Trác, trong quân Tây Lương, đi tới đâu, ai mà dám không cho hắn vài phần mặt mũi, giờ phút này tình cảnh ít nhiều khiến Lý Giác có chút không xuống đài được.

Trong lúc nói chuyện, những tướng sĩ xúm lại đột nhiên tách ra, một gã tướng lĩnh trẻ tuổi tướng mạo có chút trắng trẻo tiến lên, hướng về phía hai người một lễ nói: "Mạt tướng Cao Thuận, bái kiến hai vị tướng quân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK