"Những người trẻ thường tự trao cho mình cái quyền tự do mơ mộng. Nhưng họ không biết cái bản thân tự do mơ mộng mới là cái không nên "mơ mộng"...
Trời còn chưa sáng tôi đã mò mẫm dậy giúp Gia Luân chuẩn bị đồ đạc và nấu ăn sáng cho lão. Nể tình huynh đệ tôi không so đo, chứ thật ra mà nói hai anh tôi quan tâm chăm sóc lẫn nhau từng li từng tí không nhiều. Chỉ có đấu khẩu, đuổi bắt, trêu chọc nhau thì ngày ngày. Lần này Gia Luân đi bao lâu lão không nói, có lẽ không muốn tôi mong ngóng.
Xong xuôi "tiễn" Gia Luân ra bến xe tôi mới tới trường. Khung cảnh "tắc đường" quen thuộc là thật chỉ không ngờ lại diễn ra tại dãy hành lang trước cửa lớp mình. Tôi cò nghĩ sự kiện trọng đại nào hoá ra đơn giản là vì sự có mặt của hắn. Chen lấn khổ sở, bị đám con gái từ đâu đâu đến đây xô đẩy đến nỗi quần áo tôi nhàu nhĩ xộc xệch.
Đâu chỉ thế giờ ra chơi lớp này từ đây bắt đầu được cái đặc biệt hút fan. Lớp trên lớp dưới lớp ngoài lớp trong chỉ thiếu khua chiêng gõ mõ, băng dôn khẩu hiệu là đủ bài. Fangirl, fanboy, fanclub, tôi không rõ chúng nó chỉ trỏ bàn luận cái gì. Ngày nào hắn chẳng có mặt ở đây, ngày nào chẳng ngồi lì chỗ ấy, thế mà ngày nào cũng có chuyện để tán gẫu luôn miệng. Không phải mấy con người kia sợ sệt hắn, kì thị tính nết của hắn hay sao? Bậu đầy lan can, đứng đầy hành lang, chen chúc cửa sổ rốt cuộc là nhòm ngó cái tốt của hắn hay dị nghị cái xấu của hắn?
Khổ tâm hơn là hắn và tôi lại trùng hợp yêu chỗ ngồi của mình lạ thường, tôi ngồi lì hắn còn lì hơn. Hiển nhiên, ai nhìn hắn cũng nhân tiện liếc tôi lấy vài cái. Độ nóng của hắn "ké" vào quãng thời gian yên ổn đến độ hết chịu nổi, tôi băng ra cửa so đo thiệt hơn với mấy con nhỏ đi về đều đặn ở cái chỗ này.
"Các cậu ngày nào cũng tới đây là xem trên người cậu ta có phát ra ánh sáng không à?"
Cô bạn đối diện ngườm nguýt: "Liên quan gì đến cậu?". Không liên quan, tôi cũng không thích liên quan ấy chứ! Khổ nỗi bị đám người này chiếm tiện nghi, bản thân tôi không chịu nổi thiệt thòi.
"Cậu ta...mặt mày nhăn nhó, tính cách khó chịu hơn nữa còn không coi ai ra gì? Đừng nói các cậu không biết"
Tôi cố tình nêu ra vô vàn mặt xấu của hắn thăm dò mấy cô nàng, còn ngỡ được nhận lại vài biểu cảm phong phú hay vài câu chỉ trích không ngờ ai nấy đều tỉnh bơ: "Thì sao?"
Tôi ngớ ra, thì sao? Rõ ràng là một câu hỏi tu từ mà học sinh tiêu biểu lớp chuyên văn như tôi lại không kịp tiêu hoá. Gia Kì tiến lại dùng biểu cảm cảm thông, nói: "Tiếc là đó không phải điểm mấu chốt".
"Mấu chốt?"
Ba cô bạn lớp bên cạnh, sáu con mắt luồn qua cửa chiếu đến cuối lớp. Tầm nhìn dài đến nỗi mấy con mắt sắp rớt xuống đất vẫn long lanh: "Đẹp trai quá đi mất".
"Đúng vậy, thật sự là rất đẹp đó".
Thẩm mĩ loài người không đâu vào đâu, thà rằng thích một lớp vỏ tốt còn hơn trân trọng cốt lõi chất lượng. Giữa thế giới kiểu mộng mơ vớ vẩn này, tôi cũng quá lạc lõng rồi! Hoặc có thể đám người ngu muội vẻ ngoài của hắn chưa phát hiện ra Tuấn Phong của tôi là một hòn ngọc quý giá. Vừa hay vẫn kịp cơ hội "giấu" cậu tránh khỏi thế giới thị phi bất phân này.
Chuyện nên làm cũng làm rồi, chuyện nên nói cũng nói cả rồi. Xem ra nói hay làm đều công cốc cả, cứ trống đánh một tiếng lại người đông như kiến kéo đến, trống đánh ba tiếng lại không ai bảo ai giải tán.
Xì xào thì rộn rã là thế chứ tôi chưa thấy ai dám bén mảng đến gần, ranh giới là chiếc cửa lớp đáng thương bị chúng nó "đu" bữa giờ tôi sắp đi tố giác phá hoại của công đến nơi.
Bữa trước nghe Ánh Dương kể, cô em gái nhỏ nhắn lớp dưới "liều chết" đến làm quen hắn, kết quả bị hắn bơ đã tệ hại sau đó còn bị các "tầng lớp" fan dằn mặt đến thê thảm. Cuộc đời thương cảm còn chừa lại cho hắn nhan sắc vài phần đáng nể, bằng không...tính khí lên xuống như nhiệt độ tôi không nghĩ có ai thèm liếc lấy một cái. Ăn không ngồi rồi sau đó thì chờ cơ hội làm con nhím xù lông, bị khoanh vùng khu vực cùng hắn tôi mang tâm trạng không khác quả bom nổ chậm là mấy.
Giờ ra chơi hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, cớ là Kiến Văn của "chúng nó" không có mặt. Mới nãy tôi còn bắt gặp mấy gương mặt tiếc nuối lật đật quay về, biết ngay có chuyện, không ngờ lại là chuyện tốt. Gia Kì lanh chanh là thế mấy ngày này không yên thân chạy đôn chạy đáo vì lo cái "toà báo" của nó không có tin mới cập nhật, cơ sự thì vẫn từ hắn mà ra đấy thôi. Người người nhà nhà kéo đến cửa lớp chỉ chỉ trỏ trỏ, hết người tạo drama.
Bệnh nghề nghiệp ngứa ngáy, con nhỏ thở dài ngồi phịch xuống: "Cậu nói xem, rốt cuộc Kiến Văn vì sao lại chuyển đến lớp mình cơ chứ?"
"Tớ cũng đâu thể bắc thang lên hỏi ông trời được". Tôi nhún vai: "Người sống sờ sờ đừng bắc cầu qua tớ".
Moi tin sai chỗ, ngoài cương vị chỗ ngồi "thân cận" với hắn ra thì tôi với hắn có chỗ nào thân thiết để được nghe, được biết những chuyện tuỳ tiện hắn làm?
Tan học, lớp chuyên đề buổi chiều ngăn cản bước chân tôi về nhà ăn bữa cơm "đoàn viên". Lại tốn công tổn sức năn nỉ Ánh Dương một chuyến, chuyến này..thật ra cũng chỉ là xuống đến nhà ăn. Tôi ôm vai nhỏ lay lay, giọng điệu thê thảm: "Ánh Dương một lần thôi, lần này thôi"
Một lời mà qua chuyện thì đâu gọi là năn nỉ, con nhỏ không những không đồng ý còn kiếm cớ trên trời dưới biển. Chuyện là, nhà ăn vừa có tên gọi là nhà ăn lại vừa có biệt hiệu là chốn "thị phi" huyên náo trong trường.
Ánh Dương tính cách hấp tấp lại dễ nóng nảy, gặp chuyện bất bình chân tay liền múa máy cả lên đòi khởi nghĩa vũ trang. Dẫn chứng là ngay bữa ăn mấy hôm trước, đám tiểu thư có chút gia thế lên mặt bắt nạt cô em gái nào đấy khối dưới, số chúng nó quả thật không may đụng ngay phải "ấm nước nóng" ngồi ăn cơm cùng tôi. Kết quả, gia thế nào nhỏ cũng không nể nang.
Không phải nơi thanh bình nhỏ không muốn đặt chân, nhắc đến thị phi chân cẳng tôi cũng muốn hoạt động hết công suất mà chạy cho xa. Nhưng ăn cơm không tới nhà ăn tôi cũng không thể đến thư viện được? Câu chuyện miễn cưỡng kéo dài thêm 30 phút cuối cùng cũng lay động được trái tim "nam nhân". Con nhỏ bị tôi kéo đi vô điều kiện.
Vừa ăn tôi vừa nhắc đến chủ đề sinh nhật Tuấn Phong vào tháng tới, Ánh Dương nghe xong liền bất bình: "Đừng nói là cậu ấy thiếu thốn bạn bè nên cố tình túm cả tao vào hội đấy nhé".
Chuyện đó tôi cũng thắc mắc y như nhỏ nhưng không thể nói trước mặt nhỏ là tôi tin tưởng cậu tuyệt đối, tôi sẽ không có ý định chất vấn Tuấn Phong trong mọi vấn đề. Nó nghe thế đảm bảo đập vào mặt tôi hai chữ "hoang đường".
"Vậy là mày từ chối cậu ấy?"
Tôi hỏi cho có lệ còn tính cách của nhỏ thì không có gì bàn cãi: "Không có, đồng ý rồi". Lí do đồng ý tôi chắc chắn trên cả chắn chắc là vì mình, cô bạn thân này sao có thể không trọng tình trọng nghĩa.
Ánh Dương nói Tuấn Phong nhắc chuyện này không chỉ một lần, hơn thế còn cẩn thận đi đường vòng qua tôi thêm một lần nữa. Cậu trước nay không phải kiểu người đánh vào điểm yếu của người khác, chuyện này nhằm vào Ánh Dương nhưng thông qua tôi cũng thật hàm ý?
Hết giờ nghỉ, tôi quay về lớp đã thấy hắn nằm bẹp trên bàn từ lúc nào. Sáng nay hắn lại vắng mặt vô tổ chức không rõ nguyên nhân, hoặc dù không vắng mặt hắn nào có chịu ngóc đầu lên bao giờ. Tôi hơi lưỡng lự toan hỏi thăm sau đó lại thôi, hắn lạnh nhạt không thích tiếp xúc với người khác tôi nhiều chuyện sợ bị coi là phiền.
Gia Kì không rõ đã chạy đi hóng chuyện tận nơi nào rồi, ban nãy còn đặc biệt căn dặn mua giúp nhỏ đồ ăn nhanh. Tôi đặt miếng sandwick vào ngăn bàn rồi trở về yên vị ở chỗ của mình.
Suốt buổi không thấy bóng dáng Tuấn Phong, dò hỏi mấy đứa trong lớp mới biết cậu không đăng kí hoá, lí tự học như chúng tôi. Danh tiếng siêu sao những môn tự nhiên không phải bỗng dưng mà có, xa gần đều biết Tuấn Phong tuy học chuyên văn nhưng thành tích môn nào cũng đồng đều, suất sắc. Tôi cũng quên mất cái lớp tự học này là dành cho các thành phần "mù tịt" tự nhiên, mà là một ví dụ điển hình.
"Cậu...cậu làm cái gì thế?"
Tôi giật mình quay xuống cuối lớp, Đại Hùng lớn tiếng nhăn nhó kêu đau. Vốn tưởng chuyện thường tình tranh cãi bất đồng, ai ngờ hắn vô can lại bị kéo vào cuộc.
Chuyện là Đại Hùng bị Hữu Thanh trêu chọc, đưa cái chổi trực nhật trong lớp xuống ngáng chân. Lực hút trái đất có hơi giảm xuống hoặc vận may bỏ đi để lại đen đủi. Người tính không bằng trời tính, Đại Hùng vấp ngã xô người nhảy bổ vào hắn đang nằm trên bàn. Chỗ ấy mới là vấn đề to tát.
"Xin lỗi...tôi không phải cố ý".
Hai người co ro nhìn hắn đến mức tay chân lúng túng cả lên, ngay cả tôi phải công nhận số phận hai cậu bạn hôm nay đụng trúng tai ương.
"Kiến...Kiến Văn.. Xin lỗi cậu, tôi không phải cố ý". Hữu Thanh nhận sai cúi người với hắn, giọng điệu thành khẩn. Không khí đột nhiên có chút căng thẳng, chuyện không lớn nhưng chủ chốt thì đáng gờm. Biết trước kết quả ra sao, tôi lắc đầu ngán ngẩm quay trở về chỗ. Chuyện bao đồng, tôi không tiện nhúng tay, chỉ e...có người còn không tiện hơn tôi!
"Máu...ở đây có máu".
Quay được nửa người tiếng Hữu Thanh như cái dây kéo tôi lại, tôi như lò so lập tức bật dậy chạy đến chỗ hắn nằm, hắn vẫn nằm bất động không có phản ứng.
Máu từ vết thương của hắn nhỏ giọt xuống nền, bên cạnh còn có vết máu đông lại từ lúc nào không rõ. Tôi đỡ hắn dậy mới nhận ra mặt mày tái nhợt, người hắn mềm nhũn mất kiểm soát đổ người về phía tôi.