Ánh Dương mò xuống lớp tìm tôi tán gẫu. Mà nói đúng hơn là điều tra, con nhỏ ngó nghé xung quanh tỏ vẻ nguy hiểm: "Cái tên đó không làm mày mất miệng thịt nào chứ?"
Tôi đứng lên xoay một vòng với cái chân đau, nói đùa: "Giờ thì vẫn chưa nhưng sau này thì khó nói lắm". Tôi thở dài hồi tưởng lại màn "chào sân" bất đắc dĩ sáng nay, rõ ràng là tự mình đâm vào hố rắc rối.
"Nhưng rốt cuộc cậu ta bị làm sao chứ? Hai người thân thiết đến mức nào rồi?"
Tôi gặp hắn ba lần trong đó lại chỉ có một lần được coi là gặp mặt chính thức, hai chữ thân thiết này đặt giữa tôi với hắn lại thấy lộm cộm thù hằn.
"Trời mới biết cậu ta bị gì!". Tôi nhún vai, chuyện thì đúng là vậy.
Chiếc dạ dày không chịu được sự "rỗng tuếch" đánh trống tưng bừng, nhỏ hiểu ý nháy mắt: "Đợi một chút, hôm nay phục vụ tận nơi". Tôi nhìn nhỏ, hai mắt cảm kích: "Ánh Dương của chúng ta thật tốt".
Nhỏ biết tôi nịnh bợ gõ tôi một cái đau đớn rồi cúp đít mất. Ánh Dương ra khỏi lớp, Tuấn Phong cũng đi khỏi. Lúc quay lại, hai người họ cùng lúc hơn nữa còn nói chuyện vui vẻ.
Đến giờ tự học, tôi và cậu ngồi ở thư viện. Tuấn Phong gợi chuyện: "Cậu và Ánh Dương có vẻ thân thiết".
Tôi đang đọc sách ngẩng đầu lên, ngạc nhiên trước câu nói đầu không đuôi: "Chúng tôi...là thanh mai trúc mã". Tôi cười.
"Thanh mai trúc mã?".
Ánh Dương từ nhỏ tới lớn chưa một lần nuôi tóc dài qua vai. Tính cách mạnh mẽ, nhiều khi lại có chút ngông cuồng như đám con trai tuổi mới lớn. Tôi và Ánh Dương thân thiết từ nhỏ, những năm trước đây còn ở chung một khu phố. Hai đứa quấn quýt tối ngày, hàng xóm xung quanh hay trêu chúng tôi là thanh mai trúc mã. Đôi lúc, có người còn không biết Ánh Dương là phận "nữ nhi".
Tôi cười xoà khi thấy phản ứng của cậu, giải thích: "Tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau".
"Nhìn hai người không giống có thể thân thiết đến vậy". Tuấn Phong nhận xét.
Giữa tôi với nhỏ chẳng có điểm chung nào. Thế giới mộng mơ của tôi và cuộc sống "siêu" thực tế của Ánh Dương vốn dĩ không có chút liên quan: "Ai cũng nói vậy".
Im lặng một lúc Tuấn Phong đột nhiên cảm thán: "Cậu ấy..có vẻ đặc biệt".
Tôi không hiểu ý, chỉ cười cho qua. Cậu cũng không nói gì thêm trên mặt thoáng nét vui vẻ lạ thường. Suốt buổi chiều, tôi thấy tâm trạng Tuấn Phong có vẻ tốt hơn ngày thường. Cậu hỏi gì tôi đáp nấy chủ đề xoay quanh cô bạn Ánh Dương thanh mai trúc mã với mình. Tính cậu hướng nội, hiếm khi thấy hiếu kì, nói một hồi lâu tôi mới thấy kì quái: "Cậu...đột nhiên hỏi những chuyện này có phải..."
Chưa nói hết câu cậu đã chen ngang, giọng điệu sốt sắng: "Đâu có...đều là bạn bè muốn tìm hiểu cậu ấy một chút".
Nói tới tìm hiểu, quen biết lâu như vậy Tuấn Phong có một thế giới gần thật gần chưa một lần có ý định tìm hiều là tôi đây. Cậu tìm hiểu Ánh Dương thông qua bức tường như tôi có từng nghĩ tôi sẽ đau lòng?
Có một thế giới duy tâm, duy vật, sự sống, triết mác gì gì đó mà tôi dùng cả nửa thanh xuân của mình cũng không có cách nào cô đọng được một khái niệm. Cơn ác mộng mang tên "giáo dục công dân" trôi qua, tôi uể oải nằm gục xuống bàn. Chưa được bao lâu tâm điểm ban sáng lại "tái thế", nghe tiếng xôn xao tôi cũng mặc ngán ngẩm ngồi đong đưa cái chân đau mong tình trạng đỡ hơn. Hành lang người người lớp lớp dạt sang hai bên xem hắn như hố đen vũ trụ vây quanh là mấy ngôi sao nho nho le lói tia sáng. Tôi ngẩng lên, vừa hay lại chạm phải hai mắt lạnh lẽo của hắn lại gục xuống. Cũng may hắn chỉ là thuận đường đi ngang qua.
Tuấn Phong cao hứng tìm tôi quan tâm thế sự: "Cậu ấy...?"
Tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa: "Cậu nói cái người ban nãy à? Kiến Văn".
"Hai người...?"
Cậu hỏi mà như không hỏi tôi khi không lại bị đánh đồng với hắn, vội thanh minh: "Tôi với cậu ấy có gặp qua mấy lần". Tuấn Phong thuộc kiểu người tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, văn anh sử địa trên đời dưới đất cái gì cũng tinh thông chỉ có "sự đời" là không một chút vương vấn. Chuyện chúng tôi biết cậu không biết, chuyện chúng tôi không ai hay biết cậu lại biết. Có một Kiến Văn mỗi lần hiện diện khiến lòng người hoang mang còn Tuấn Phong đến cái tên hắn cũng không màng.
Cậu ngồi xuống bàn viết lách cái gì đó, tiện hỏi: "Phải rồi, hành lang là cậu ấy xây sao? Bọn họ tránh đường làm gì chứ?"
Khoé miệng tôi giật giật không biết nên nói câu gì cho đúng. Khả năng cái hành lang ấy là do hắn xây tôi không dám loại trừ, nghe đồn thổi gia đình hắn đóng góp cho trường không ít. Trên kính dưới nhường không ai dám đắc tội cũng là có lí do.
"Cũng có thể lắm!"
Hai hôm sau bối cảnh lại là tiết công dân, tôi tự nhận mình không phải công dân chuẩn mực như giáo viên đang thao thao bất tuyệt trên kia. Nói cái gì mà chỉ thấy buồn ngủ, nghe một tiết đầu óc liền trống rỗng. Nói những cái tôi không hiểu, hình như cũng không có ai hiểu. Nghĩ bụng thầm gật gù tấm tắc khâm phục mấy vị vĩ nhân của nhân loại hay đại loại là "những con người thuộc thế giới triết mác" gì đó, EQ IQ nói là vô cực còn không khoa trương.
Bắt đầu từ việc tôi buồn ngủ, loay hoay tìm tư thế thoải mái trời đánh thế nào Gia Kì lại đạp trúng cái chân đau làm tôi kêu oai oái. Tuấn Phong cúi người giúp tôi xem xét, kết quả tôi và cậu nhận họa bất ngờ. Viên phấn đáp xuống bàn cùng với thái độ không thể "yêu thương" của giáo viên: "Hai em không nghe thấy tôi đang giảng bài sao?". Chỉ câu ấy thôi tôi biết mình không có cơ hội ngồi thêm. Cô giáo nhẹ giọng: "Ra ngoài".
Sao quả tả lại chiếu đến tận nơi, mấy đứa trong lớp không thương hoa tiếc ngọc còn che miệng cười rúc rích.
Chưa kịp trở tay, ai ngờ Tuấn Phong lại muốn gánh trách nhiệm: "Thưa cô, để em chịu phạt. Bạn ấy đang bị thương".
Anh hùng quả thời nào cũng có, tôi nhìn Tuấn Phong hai mắt lấp lánh cảm kích xuất phát từ tận đáy lòng. Đột nhiên tràn đến cảm giác được che chở.
Tranh luận một hồi cô giáo rủ lòng thương để cậu đưa tôi lên phòng y tế. Tôi áy náy mở lời: "Xin lỗi, lại liên luỵ đến cậu".
Tuấn Phong thì nhìn vào thực tế, không nể nang cảnh ngộ trớ trêu: "Tôi chỉ là không muốn một lần phải vác hai cái ghế". Tôi không dám nhe răng cười nữa, lời thoại thế này sai quá sai! Số lần tôi phải đứng ngoài hành lang hai tay nâng ghế nhiều đến mức bắp tay cũng trở nên giống mấy người tập tạ lâu ngày. Vốn áy náy liên luỵ người vô can, muốn nói lời khách sáo cậu lại tuyệt đường lùi.
Cậu cõng tôi người đẫm mồ hôi, tôi biết mình không nhẹ. Hơi thở nặng nhọc của cậu tôi cũng cảm nhận được!
Tôi nói đùa: "Tôi nghĩ mình cũng nặng kha khá đấy"
Tuấn Phong thật thà nói: "Đúng là có chút nặng". Tôi cứng họng không biết nên mở miệng thế nào tiếp theo.
Tôi lại nhớ đến cái chiều cao hơn người của hắn nâng tôi trên lưng thế giới dưới chân tự nhiên cứ thấy rộng ra, cao cao lạ lẫm. Lần nào đó hắn cũng từng cõng tôi trên lưng đi qua cái khuôn viên dài rộng này. Tuấn Phong rõ ràng là tôi đơn phương thích cậu nhưng khoảng cách gần gũi cảm giác lại trống rỗng, tôi thấy mình giống một thứ nặng nề trên lưng cậu.
Có những mớ phức tạp nói đi nói lại vẫn không có cách nào gỡ rối, ở cạnh cậu tâm trạng đột nhiên giống cái máy dự báo thời tiết. Hễ thấy cậu lại thay đổi xoành xoạch.
Tôi cúi người ghé vào tai Tuấn Phong hỏi nhỏ: "Cậu mệt không?"
Cậu gật đầu: "Mệt, nhưng không sao". Vẫn biết Tuấn Phong luôn thẳng thắn, nhưng nghe câu này cứ thấy tổn thương.
Cùng một đoạn đường, cậu mệt rồi. Còn hắn của hôm ấy...thì không!
Tiết công dân buổi sau tôi quyết định vắng mặt, lấy cớ bệnh tật an toạ ở phòng y tế.
Trong phòng chống trơn, có một chiếc giường đơn thì hắn ngang nhiên nằm lù lù. Nhìn thấy tôi cạnh khoé: "Cậu mà cũng có bệnh à?". Hắn không đáp, tôi lại gần nghe tiếng thở đều đều. Hắn đang ngủ, rất say!
Con người có những mặt nào tôi không rõ, còn hắn nhận định có hai cái mặt, một là lúc nhắm mắt hai là lúc mở mắt. Tôi không nỡ đánh thức hắn dậy, nét lạnh lùng giống như bay biến, hai bên lông mày nay đã giãn ra không còn chau lại như ngày thường.
Cũng ở phòng y tế, lần gặp trước. Hắn ăn diện chỉnh tề quần áo không có lấy một nếp nhăn hơn nữa còn chải chuốt tỉ mỉ. Tính hắn nóng như lửa, không nghĩ ra cũng thuộc hàng thiếu gia ngăn nắp từ ngoài vào trong. Tôi hỏi không chủ ý: "Tóc kiểu này của cậu cần chắc cần thời gian giữ lắm". Tôi chỉ chỉ vào mái tóc ướt mùi keo, nếp nào nếp nấy xếp vào nhau dựng đứng.
Hắn lười biếng gật đầu nói một câu không liên quan là mấy: "Sáng nào cũng dậy sớm". Tôi bật cười, dậy sớm tóc tai là lượt con gái như tôi lại không kham nổi thói quen ấy.
Xem ra hôm nay là hắn dậy muộn. Mái tóc ngả vàng lộn xộn, đế giày dính đất bùn không biết từ khi nào. Phục trang thì cúc trước đóng vào cúc sau nói chung là xộc xệch. Dù thế, vấn đề nào cũng không làm ảnh hưởng đến nét cuốn hút của hắn. Cho dù có là mái tóc trắng đứng đây tôi vẫn khẳng định Kiến Văn thuộc top "cực phẩm". Không lẫn đâu được cái lạnh lạnh lãnh đạm lạ lùng. Của ngon vật lạ trên đời mấy ai dễ dàng miễn dịch, tôi lật đật ngồi xuống bên cạnh giường. Lật đật sờ "trộm" hàng lông mày thon dài hiếm có, dường như cảm nhận được hắn nhăn mặt trở mình. Cũng may chưa tỉnh giấc!
Cho đến khi tôi mở mắt, lại cảm thấy giống như vừa trải qua giấc mơ cùng hắn. Trên giường trống trơn không thấy hắn đâu nữa, chỉ có Tuấn Phong ngồi ở góc bàn đang đọc sách. Vết thương ở chân đã được thay băng, vốn tưởng Tuấn Phong có lòng với mình. Tôi cảm động: "Cảm ơn cậu, giúp tôi chịu phạt còn giúp tôi xử lí vết thương".
Cậu nhìn tôi khó hiểu, phủ nhận: "Chuyện chịu phạt thì cậu không cần lo. Còn chuyện vết thương...tôi đâu có".
Sau này, có dịp tôi hỏi hắn: "Hôm đó cậu thật sự ở phòng y tế?"
Hắn gật đầu khẳng định tôi cũng không phải mơ mộng: "Vết thương của tôi cũng là do cậu..."
Hắn phủi tay, nói trơn tru: "Rảnh rỗi không có việc làm".
Tôi vẫn chưa hết khúc mắc, hỏi thêm: "Vậy...cậu không thấy gì khác sao?".
Hắn nhếch miệng cười khổ: "Cậu và cậu ta".
Nếu không có đoạn trò chuyện này, tôi vốn sẽ nghĩ hôm ấy chỉ có tôi và cậu. Chúng ta trở nên yên ắng vì trong một khoảng thời gian nào đó chưa gặp được âm thanh phù hợp với mình. Tôi xem ra cũng chưa tìm được đoạn âm thanh bản thân muốn có! Suốt đoạn hành lang trống trải Tuấn Phong dìu tôi rời khỏi nhưng giữa tôi và cậu không có ai phát ra tiếng nói.
Hắn đến trước, thấy trước nhưng lại không xuất đầu lộ diện. Hắn bảo tôi: "Cậu ta thật ra không có lần nào đến trước cả".
Hắn thật sự đợi tôi suốt giấc ngủ giống cái cách mà tôi ngồi bên cạnh nhìn hắn. Sau đó, hắn cũng thật sự nhìn thấy tôi cùng cậu rời khỏi. Tôi thấy mình thật ngốc!
Có một vài khoảng khắc lỡ dở đáng tiếc để nhìn nhận, chấp nhận theo cách của riêng mỗi người. Kiến Văn khi ấy, hắn cũng nhìn nhận, cũng chấp nhận theo cách của hắn. Mà cái cách của hắn là lạnh nhạt, hờ hững, thấy mà như không thấy. Trong cái nhìn nhận của tôi của năm đó cũng vội bỏ qua một "nam phụ", vội lướt qua một hình bóng khác trong tâm trí.