Không phải bỗng nhiên chúng tôi gọi lão là lão Thiết, gọi thầy Thiết nghe còn không trịnh trọng bằng. Cái tên lão có ai nghe qua mà không cảm nhận ra sát khí, khuôn mặt kiểu đàn ông ngoài 50 chưa lão hoá nhưng nếp nhăn thì lớp xô lớp vì cau có tối ngày. Đám học sinh trong trường hay gọi lão là "sao chổi chiếu ban ngày", vì tính cách ông thầy giáo này quả thực khắt khe nhân đôi.
"Lâm Hạ Ân, em không coi giáo viên chúng tôi ra gì sao? Đi học muộn là sở trường của em tôi không quản, nhưng tiết của tôi...phép tắc không thể cho qua. Tôi nói không ít lần em không cho lọt tai là muốn chống đối?"
Thanh xuân của tôi không thể có đoạn này được, tôi không muốn những ngày tháng sau này môn Lí gian nan lại càng gian nan.
"Thưa thầy, tuyệt đối không phải".
Sự việc nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng quá nhiều, sắc mặt xấu dần đi. Tôi liếc đến chỗ cậu tìm một cái gật đầu thông cảm nhưng Tuấn Phong...không nhìn tôi, không quan tâm.
"Lớp trưởng"
Không để Bảo Bảo kia hại đời tôi được, hắn lag cái cớ hợp tình hợp lí nhất.
"Thưa thầy, em là có lí do bất đắc dĩ"
"Chiêu trò của đám học sinh các em có thể thay đổi theo thời đại được không? Em bệnh? Hay bạn em bệnh? Hay người nào đau ốm?"
Tôi nuốt bọt, lão quả thật tinh ranh: "Đúng là lí do đau ốm, nhưng không phải em".
Tôi nói với lão tôi chăm sóc hắn, nói luôn cả việc hắn không có người thân nào bên cạnh. Chuyện dựa hơi gia thế danh tiếng trong trường để thoát tội lần này bị đồn ra ngoài mặt mũi tôi không còn nguyên vẹn nổi. Nhất là một khi đến tai nhân vật vô can bị tôi kéo vào là hắn, không biết hậu quả đến đâu?
Tính hắn hướng nội không thích chia sẻ, nay tôi lại đứng trước lớp tuyên bố "thay" chuyện gia đình hắn...nói xong xấu hổ hay hổ thẹn đều không kịp.
Vốn ít ai trong trường dám đả động đến Kiến Văn, ngay cả lão Thiết có gay cấn là thật nhưng liên can đến hắn không né mười cũng né một. Nhắc đến hắn, tội của tôi bớt nặng...nhưng trong lòng thì không đổi được nhẹ nhõm. Tôi chăm sóc hắn là thật, hắn không có người thân bên cạnh cũng là thật. Chỉ có điều, vì thế mà lợi dụng tiếng tăm Kiến Văn thì Lâm Hạ Ân nhân cách cũng thật lệch lạc.
Tôi tìm Ánh Dương, ỉu xìu kể với nhỏ. Con nhỏ không đồng cảm còn nhảy dựng lên: "Lão Thiết thả người? Thật sự có cái lí này sao?"
Tôi thở dài, kể ra rồi cũng không chút được áy náy: "Nói đến cậu ấy còn có thể thế nào?"
Tên tôi qua mấy tin đồn nhảm có lẽ sau này sẽ còn được lưu truyền theo dòng lịch sử, sáng nay tôi thật sự thoát thân lập được "chiến công" theo cái cách...không mấy quang minh lỗi lạc.
Buột mồm kể hơi dài dòng tôi thành ra khai báo hết với nhỏ bạn thân. Nghe xong nhỏ dò xét: "Vậy hai người...đêm qua...cùng nhau?". Cái giọng điệu quái quái y như phản ứng của Gia Luân. Hơn nữa con nhỏ còn the thé như muốn cả thế giới tò mò tôi với hắn có quan hệ bất chính?
Nếu nói không phải ở cùng hắn thì là nói dối, còn thừa nhận ở cùng hắn thì suy tưởng của con nhỏ này lại viển vông. Tôi quyết định cự tuyệt bỏ đi không nói không rằng mặc cho nhỏ bám riết.
Chuyện không đâu thường hay rủ nhau đến, cắt đuôi Ánh Dương xong tôi lại chạm mặt Tuấn Phong ở sân trường. Chuyện sáng nay nguyên do rõ ràng bắt đầu chỗ cậu bỏ quên việc đón tôi...nhưng ngay lúc nhìn thấy không hiểu sao tôi thấy áy náy thấy muốn giải thích rõ ràng.
"Tuấn Phong. Tôi gọi cậu.
Ngồi đối diện trong thư viện, tôi cứ nghĩ Tuấn Phong sẽ chủ động xuống nước nói xin lỗi vì không đến hay nói một câu nào đó dễ nghe khiến tôi bớt giận. Kết quả, tôi ngồi không nhìn cậu đọc sách suốt cả tiếng đồng hồ trong im lặng. Đủ mọi tư thế không gây được chú ý với cậu, quyển sách Tuấn Phong đã lật được hơn một nửa.
Vẫn là tôi chủ động: "Cậu...không có chuyện gì cần nói với tôi sao?"
Vài giây trôi qua Tuấn Phong mới đáp lại: "Không có"
"Chuyện cậu không đến..."
"Anh Luân nói cậu không có nhà nên tôi đi trước"
Anh Luân? Không có nhà? Hoá ra lí do "to" nhất lại là ông anh già dở chứng. Còn may không to chuyện, còn may tôi chưa trách móc thái độ với cậu...nếu không tôi nhất định không để lão yên ổn.
Giải thích cũng bỏ qua, thanh minh cũng không quan trọng. Tôi phi về nhà bằng tốc độ ánh sáng, lao lên phòng lão tính sổ. Gia Luân không ăn năn hối cải còn cười lăn lộn như bị ai điểm trúng huyệt(...)
Mấy ngày sau đó bài thi kéo đến ùn ùn, tôi không còn tân trí quản những chuyện bao đồng. Ngay cả chuyện của hắn bộ não cũng không tô đậm, một phần còn vì...mấy ngày này Tuấn Phong giúp tôi bổ sung lổ hổng kiến thức. Thời gian bên cạnh cậu trôi qua như có ai bấm nút nhân hai trên đồng hồ, chưa được bao lâu đã hết.
Cho đến tận hôm hắn xuất viện tôi mới miễn cưỡng ghé thăm. Không ngờ lại vô tình nghe được chuyện không mấy hay ho.
Bố hắn đến căn hộ mà hắn coi là "nhà riêng" còn đặc biệt lớn tiếng. Bộ dạng hắn thê thảm, tôi cứ nghĩ người đàn ông trung niên bên trong sẽ tỏ chút ôn nhu dịu dàng với con trai. Nhưng xếp hàng dài lại là những câu trách móc, khẩu khí như quát.
Tôi không phải nghe lén chỉ là vô tình nghe thấy mấy câu, chuyện thì chính chuyện cũ của hắn cái lần ở khu nhà kho. Đại khái là gây gổ với người nào đó tên Long, người này có vẻ sức ảnh hưởng còn lan rộng hơn hắn, hơn thế còn nghe bố hắn nhắc đến chút quan hệ gia đình. Tôi nghe không hiểu cho lắm!
Chỉ thấy hắn lầm lì, không cãi lại không nói không rằng. Thế mới biết, danh tiếng của bố hắn bên ngoài không phải lời đồn. Người có tiếng nói, có trọng lượng. Hắn không sợ trời sợ đất cũng không dám phản phệ "bóng cây to".
Tôi không có ý định chạm mặt người lớn trong lúc "dầu sôi lửa bỏng" thế này nên ra về. Vừa đúng lúc có hẹn với Ánh Dương.
Tôi đến nhìn quanh một vòng quán cafe nhăn mày: "Cảm thấy phần nữ tính trong mình nhiệt huyết hơn à? Chọn cái quán nhí nhảnh như vậy?". Tiệm cafe này có hơi hoa hoè, phần thanh nhã nhỏ thích ít hơn hẳn phần khoa trương.
Ánh Dương lắc đầu: "Sai, người trong mộng của mày chọn đấy"
Người trong mộng? Chưa kịp thắc mắc thì câu trả lời là Tuấn Phong bước vào quán.
"Tuấn Phong..."
"Hạ Ân cũng tới sao?"
Câu hỏi của cậu là muốn nhắc nhở tôi điều gì hay do tôi quá nhạy cảm trong việc suy tưởng? Nhưng cuộc hẹn này tôi đinh ninh là cuộc hẹn lâu ngày không hội tụ với Ánh Dương, bỗng dưng sao lại trở thành "cũng tới sao", cảm giác thừa tôi cảm nhận được.
"Là tôi gọi cậu ấy tới, hai người chúng ta bị người khác nhìn thấy không phải chuyện hay ho". Ánh Dương đỡ lời, nét mặt Tuấn Phong thoáng xị xuống.
Tôi không biết cuộc hẹn này sẽ có mặt cậu, còn lí do có cái hẹn này của hai người họ là bổ túc kiến thức tiếng anh. Ánh Dương môn nào xếp chót thì không lạ, lạ là dính tới tiếng anh lại tinh thông hơn người. Điểm này tôi so với nhỏ còn thua xa.
Tuấn Phong đi gọi đồ uống tôi mới nhân cơ hội thắc mắc, Ánh Dương liền nói buổi hẹn này là cậu chủ động sắp xếp còn tôi...là ngoài ý muốn.
Hai cốc cafe sữa, một cốc cam ép theo tay Tuấn Phong yên vị trước chỗ ngồi của mỗi người. Tôi nhìn theo không khỏi tò mò, khẩu vị của Ánh Dương cậu từ đâu mà biết? Cốc cam ép của tôi thành ra lạc loài.
Tôi ngồi bên cạnh nghe Ánh Dương phát âm, nhìn cậu viết từ mới mà đầu óc cứ xoay mòng mòng, tôi rõ ràng không theo kịp hai người họ. Đã mang danh là khách mời thứ ba "bất đắc dĩ" lơ mơ thế này tôi càng lạc lõng.
Tuấn Phong thuộc tuýp người cầu toàn, bất cứ chuyện gì cậu cũng muốn hoàn thành một cách tốt nhất. Tôi với cậu như nam châm cùng một cực, hễ gặp là đối ngược. Nhìn từ "trừu tượng phái" của tôi mà nói, Tuấn Phong ở vị trí "cao cao tại thượng" ngày với tôi của tôi thì còn xa lắm. Nhưng nhìn từ vị trí bạn bè, bằng hữu khoảng cách gần với cậu nhất là tôi chứ không ai. Tiếc là, sự "gần" trong mối quan hệ này không mang nghĩa bóng.
Ánh Dương và cậu không nói nhiều, không trao đổi gì là mấy nhưng thái độ, cách tiếp thu của hai người dành cho đối phương lại hợp nhau đến khăng khít. Cậu cười nhiều hơn, cũng chủ động nhiều hơn.
Gia Luân hay nói tôi vẫn còn là đứa trẻ không hiểu chuyện. Chuyện tình cảm vốn sinh ra nhiều ích kỉ, mỗi lần nhìn cậu như vậy tôi chỉ mong có thể cất cậu vào túi sách làm của riêng cho mình. Chuyện tình cảm còn cần có sự xuất hiện của một người mặt dày, mà người mặt dày đó trên bàn này...là tôi! Tuấn Phong là hiện thân ấm áp với mọi người xung quanh, tính cách ôn hoà nhã nhặn lại đơn thuần. Khiến tôi không tránh khỏi hoài nghi, từ ánh mắt đến cử chỉ cậu đối với Ánh Dương khác la thì không quá khác lạ, nhưng tâm ý thì có hơi lộ liễu.
Gần khuya, Ánh Dương đi xe riêng về nhà. Vốn dĩ Tuấn Phong còn muốn đưa nhỏ về nhưng "vướng" tôi, nhỏ biết tôi thích cậu nên cố ý tạo cơ hội. Nhỏ không biết cơ hội tạo ra lần này tôi không thể nắm bắt càng không thể dành chút thế chủ động nào. Trong lòng vẫn rối bời nhiều chuyện.
Tôi đi bộ bên cạnh cậu, mỗi lúc có không gian riêng đầu óc tôi liền trở nên trống rỗng, câu nào cũng nhớ mãi không ra nhưng bản thân quả thật có chút mong chờ.
Cảm giác thích một người chính là loại cảm giác đứng xa nhìn cũng được, đứng gần nhìn cũng chẳng sao. Tôi ở bên cạnh cậu, nói chuyện vui vẻ cũng được, không nói câu nào cũng không phải vấn đề gì to tát. Khoảng cách không lớn nhưng lòng cách lòng có lẽ còn xa, tôi chỉ có thể an tâm duy trì khoảng này để mỗi ngày được thầm lặng thích cậu. Chúng tôi không quá hiểu đối phương nên cả hai cứ im lặng suốt đoạn đường. Tôi chợt nghĩ, cũng tốt. Ít nhất, tôi còn có thể bước bên cạnh Tuấn Phong. Ít nhất, tôi không cần ở phía sau lưng nhìn cậu giấu diếm nữa.
Lẽ ra tôi có thể hỏi chuyện hôm nay cậu muốn riêng tư với Ánh Dương, chỉ là không biết nên hỏi với tư cách nào mới phải? Bạn bè? Thân cận? Người đơn phương? Đều không đủ chính đáng.
Đến cửa nhà, tôi và Tuấn Phong cũng chỉ vẫy tay nói với nhau hai tiếng "tạm biệt", không có tiến triển nào, không có sự gay cấn nào. Đợi cậu đi khuất tôi mới quay lưng, tôi tự hứa với mình...dù Tuấn Phong có quay lưng về phía tôi suốt chặng tình cảm này tôi cũng sẽ không quay lưng về phía cậu.
Lần một lần hai thành quen. Có lần bị Gia Luân bắt gặp lão đứng trên ban công nói trêu tôi: "Người ta đã đi xa lắm rồi"
Tôi đành cười, tôi biết cậu đã đi xa lắm rồi nhưng cái xa ấy...không quan trọng.
Rồi có khi, tâm trạng không tốt tôi đứng lâu hơn lão vẫn không quên châm chọc:
"Ngày nào cũng gặp tám chục lần, làm gì mà luyến tiếc thế cơ chứ"
Luyến tiếc, hai chữ này không phải. Vì tôi đã bao giờ được nhìn cậu tha thiết theo cách công khai đâu.