Thanh xuân là quãng thời gian thoi đưa không ngừng, giai đoạn ấy giống như một con thác lớn dựng treo leo. Hết dòng nước này chảy đi sẽ lại có dòng nước khác tiếp nối, những cung bậc của con người cũng giao nhau bằng phương thức tương tự...
Bản thân Kiến Văn ngồi bên cạnh tôi có lẽ sẽ chẳng nhận ra bản thân mình đã và đang trải qua một hành trình lột xác.
Tuổi 17 của chúng tôi, từng thời khắc nhiệt huyết đối với mỗi người tựa như một trang lưu bút. Sẽ có ký ức, có hoài niệm, có một ai đó hay một người nào đó...đáng nhớ, không muốn quên.
Tiếng trống tan trường vang lên ba tiếng, tôi phủi quần áo đứng dậy vươn vai mấy cái liền. Dòng chảy xanh trắng nối tiếp, thi thoảng đứt quãng xen lẫn tiếng cười đùa.
Những màu sắc và thanh âm này có lẽ sẽ là cuốn băng ghi hình đi cùng cuốn lưu bút năm tháng của chúng tôi.
Có một người mà nhất định góp mặt ở đó, một người không biết rằng cậu đối với tôi chính là quãng thanh xuân tới sớm như một sự cố. Tôi nhìn theo bóng cậu khuất dần sau lớp người chen chúc, hụt hẫng bao nhiêu lần cũng là chưa đủ!
“Này Lâm Hạ Ân, cậu lại dám nhìn người khác khi đang ở bên cạnh tôi...”
Tôi cắt lời, lúc này Tuấn Phong chỉ còn là một đốm nhỏ: “Cậu có biết điều bất công bằng nhất trên thế giới này là gì không?”
Hắn không động đậy chỉ nhìn theo mắt tôi.
“Đó là khi thanh xuân của cậu bắt đầu từ khi gặp một người. Rồi sau đó cứ mãi dừng lại ở chỗ bắt đầu ấy!”. Lúc này, “thanh xuân” của tôi đã đi khỏi.
“Vậy cậu có biết thanh xuân sẽ trở nên thật tốt đẹp vào khi nào không?”
Tôi không lên tiếng.
“Đó là khi cậu nhận ra, bên cạnh cậu cũng có một thanh xuân...”
“Thanh xuân của cậu bắt đầu khi nào thế?”
“Lúc này. Bên cạnh cậu!”. Đôi bàn tay lớn của hắn chìa về phía tôi đang đứng.
Buổi chiều sau năm tiết đằng đẵng, đầu tôi ong ong vài ba con chữ số mà thầy cô buộc cho nghĩa vụ phải làm bài tập về nhà. Tôi đứng trước hành lang tầng hai, cố tình đợi Tuấn Phong ra về. Sau mỗi buổi học, cậu sẽ đến đây nộp sổ đầu bài cho cô chủ nhiệm, thi thoảng cũng là tôi thay cậu làm việc này.
Trong lúc tôi chưa có chuẩn bị cậu đã nhận ra trước. Tuấn Phong tiến lại, từ xa mỗi lúc một rõ. Cậu gọi tôi: “Hạ Ân, chưa về sao?”
Tôi lắc đầu rồi theo nhịp bước chân cậu rời khỏi, vừa đi vừa nói: “Đột nhiên cảm thấy đã lâu rồi không còn về nhà cùng nhau nên cố tình đợi cậu”. Câu ấy có một nửa là thật, nửa còn lại...hình như cũng là thật!
“Cũng được, chúng ta đi chung một đoạn từ đây ra cổng trường nhé”. Cậu cười. Từ sau khi gia đình Tuấn Phong chuyển đi con đường giữa tôi và cậu bỗng chốc chia thành hai ngả không hề tương thích.
“Hai cậu sáng nay không sao chứ? Thầy có phạt nặng lắm không?”
Tôi đỏ mặt xấu hổ, sự tình sáng nay Tuấn Phong không nhìn, không lên tiếng...liệu có phải ghét tôi rồi hay không.
“Không có. Chỉ là chút hình phạt vận động thôi”
“Vậy thì tốt...”
Chúng tôi đi đến giữa sân trường, khoảng cách từ nơi chúng tôi đang đứng và điểm cuối chúng tôi tách ra là thời gian ít ỏi có thể bên cạnh cậu mà tôi có. Tôi khẽ nhìn lên Tuấn Phong, tầm mắt chạm vai cậu, phải ngước lên nữa mới chạm tới khuôn mặt cậu.
Ánh mắt Tuấn Phong luôn như một đường thẳng chỉ biết hướng về phía trước, cậu chưa bao giờ biết được sự mòn mỏi bên cạnh vẫn vuông góc bên rìa phương hướng của cậu.
Nắng chiều tà buồn hiu hắt nhảy nhót trên hai hàng lông mày rậm, Tuấn Phong khẽ nhăn mặt.
Tôi quay đi, cũng khẽ nhăn mặt trước ánh mặt trời hồng.
“Sáng nay cậu tới phòng y tế tìm Ánh Dương sao?”
Tuấn Phong không mất nhiều thời gian để nghĩ về câu trả lời như cách tôi nghĩ về câu hỏi dành cho cậu. Cậu đút hai tay vào túi quần, thong dong bước về phía cánh cổng, chúng tôi sắp chạm tới “giới hạn”: “Ừm. Cậu ấy không khoẻ. Tối hôm qua ai đó gọi điện cho tôi nói đến đón cậu ấy, chỉ qua điện thoại thôi cũng ngửi được mùi rượu bia của bọn họ. Ánh Dương dù sao cũng là con gái...”
Đến đoạn cậu ngập ngừng, tôi mới chớp được cơ hội: “Tại sao...bọn họ lại gọi cho cậu?”. Tôi nhìn lên phía mặt trời dần lặn, cảm thấy mình ấu trĩ và ích kỷ với Ánh Dương biết nhường nào khi hỏi câu ấy.
“Là tôi muốn tìm Ánh Dương nhờ cậu ấy giúp đỡ ngữ pháp môn tiếng anh nhưng...cậu ấy từ chối rồi”. Hình như Tuấn Phong vừa thở dài, tôi không dám chắc. “Có thể là do số điện thoại của tôi nằm ở đầu lịch sử cuộc gọi, họ đều say rồi nên tôi là người may mắn được chọn”
“Hai người...”. Bước chân chạm đến đường bê tông phía ngoài cổng, suy cho cùng không có con đường nào dài mãi.
Tuấn Phong không ngập ngừng, do dự phải nhìn bóng lưng một người đi khuất. Cậu cười mỉm: “Bạn tốt của cậu, tôi cũng có thể coi là bạn tốt mà”
Chỉ cần là cậu nói, tôi đều tin...
Buổi tối hôm đó, tôi tình nguyện bên cạnh Ánh Dương, nghe lời con nhỏ sai bảo, chỉ đạo, ăn uống no say đến tận đêm muộn. Ánh Dương rất vô tư, con nhỏ không biết tôi cảm thấy có lỗi với nó cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với tình bạn giữa chúng tôi.
Bên cạnh Tuấn Phong, lí trí dường như chẳng bao giờ nghe lời. Tôi bị cuốn theo cậu, mọi thứ thuộc về Tuấn Phong vĩnh viễn là tấm gương hoàn mĩ nhất gắn sau lưng cậu, chiếu lên đó hình bóng của tôi.
Tôi không sợ Ánh Dương biết đến đoạn hội thoại ngu xuẩn mà tôi đặt câu cho Tuấn Phong. Tôi chỉ đang lo sợ, sợ bóng ma tình ái trong chính bản thân mình vượt lớn lên đến mức có thể thực sự bùng phát.
Một người có sức ảnh hưởng sẽ có mọi cách để ảnh hưởng đến những người khác. Sự kiện 20 vòng sân lập nên quy mô là thật. Hành động của Kiến Văn sau một đêm vô tình trở thành điểm sáng mà giới thể thao trong trường vẫn hay bàn tán. Thật may, câu chuyện vi diệu ấy không có nữ chính nào cả.
Ánh Dương nghe tôi kể lại các tình tiết liên quan thì cười long trời lở đất, gán tôi cho hắn.
“Nghe cứ như một bộ phim thanh xuân vườn trường ấy nhỉ?”
Có khi hắn lại đóng ấy, tôi thì không!
"Cậu ta rõ ràng chỉ đang muốn trải nghiệm cuộc sống thôi!". Tôi mở chai nước uống một hơi rồi nói tiếp: "Từ đầu đến cuối là người ta tự nguyện. Đừng có tuỳ tiện gán ghép như vậy”. Ghép tôi với hắn, tôi lo hắn xấu mặt.
Kể đến tình tiết anh hùng cứu mĩ nhân có hơi hướng cẩu huyết kia con nhỏ không khách khí gì nữa, bộ mặt hóng hớt của nó rất dễ chọc người khác cười. Ánh Dương giơ ngón trỏ ra, nhận định: "Đại nam nhân thay đổi chỉ có một lý do đó là vì đại mĩ nữ. Hai người như vậy cũng coi là bên nhau đồng cam cộng khổ“. Tôi gạt phăng cánh tay đặt trên vai mình của con nhỏ, đồng nghĩa phủi bỏ chuyện đồng kham cộng khổ kia.
Rõ ràng rất bẽ mặt... Cùng nhau đi xuống cũng gọi là đồng cam cộng khổ? Con nhỏ rõ ràng đang châm biếm tôi...
Ngày 23, ngày sinh nhật cậu.
Đêm qua tôi căng mắt cho tới khi đồng hồ chạm tới góc không độ. Là vì đợi thời khắc được trở thành người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật cậu.
Nói đúng ra thì ngớ ngẩn nhưng trong những mối quan hệ đặc biệt, con người ta thường nảy ra rất nhiều ý nghĩa lạ lùng!
Kết quả, sáng ra mới nhận được hồi âm. Cậu nhắn lại cho tôi hai chữ "cảm ơn" kèm một icon cười mỉm hữu nghị. Khỏi nói cũng biết tâm trạng tôi lao dốc thế nào, bản thân đã hi vọng một dòng tin nhắn nhiều ký tự và mùi mẫn hơn...
Tuấn Phong từng bày tỏ sẽ tổ chức một buổi party nho nhỏ, dĩ nhiên tôi cũng được mời, bao gồm cả Ánh Dương.
Tan học về nhà tôi cuống quýt tắm rửa, sửa sang.
Tôi không giỏi càng không có tự tin về khoản này. Bạn bè xung quanh không nhiều người chán ghét kiểu ăn mặc tối giản của tôi nhưng một điều rõ ràng rằng...tối giản không lọt vào mắt của cậu.
Những việc này thật sự chẳng thú vị chút nào, hoặc có khả năng sự sinh tồn của tôi...quá nhạt nhẽo!
Tôi nhận điện thoại, bên giao hàng đưa tới một chiếc hộp vuông màu trắng ngà. Tôi lật đật kí xác nhận dù không biết bên trong là gì.
Thêm một cuộc gọi khác, màn hình điện thoại nhấp nháy tấm ảnh chụp chung của tôi và cô bạn thân. Tôi rầu rĩ nhấc máy: “Alo, Ánh Dương”
“Nhận được đồ rồi phải không?”. Đầu dây bên kia rất ồn, hình như là động cơ và còi xe.
“Hả?”. Tôi nghi hoặc nhìn chiếc hộp vừa cầm lên phòng: “Phải! Một chiếc hộp trắng”
Nhỏ cười: “Vũ khí cũng đến rồi. Còn lại phải xem Hạ Ân của chúng ta rồi”
Tôi mừng đến nỗi muốn khóc vội vàng mở chiếc hộp ra. Các tầng váy xếp chồng lên nhau như phát sáng, màu trắng tinh khiết mềm mại trên tay tôi.
“Ánh Dương, sao có thể tốt đến thế chứ!”. Tôi mếu máo nũng nịu trong điện thoại. “Món quà này thật sự giúp tao giải quyết vấn đề đau đầu đấy”
“Được rồi, mày thích là được”. Nhỏ không nói thêm vội cúp máy: “Không nói nữa nhé. Tao còn có việc, tối nay chắc sẽ vắng mặt đó. Mày đi một mình có ổn không? Có cần tài xế không?”
“Không cần, không cần đâu”. Tôi bị gấp theo: “Tao gọi xe là được, vậy nhé”. Tính cách của Ánh Dương rất phóng khoáng, chỉ cần có thể giúp sẽ hết mình. Tôi không ngại ngùng nhận sự giúp đỡ, chỉ lo thêm phiền phức cho nhỏ. Huống hồ nó đã giúp tôi giải một dấu hỏi chấm lớn.
Ánh Dương hiểu tôi tuyệt đối, chiếc váy rất vừa vặn, hơn nữa còn ăn khớp với dáng người. Tôi ngắm mình trong gương tự mỉm cười hài lòng.
Gia Luân doạ tôi một cái giật bắn mình, lão nhìn tôi bằng hai mắt “tầm thường”, phán: “Đi đâu? Bình thường không thấy mày ăn diện như vậy bao giờ”
Tôi vuốt lại tóc, hờ hững đáp: “Không nói cho anh”
“Mẹ còn ở dưới nhà đấy!”
Đây là điểm yếu tuyệt đối, tôi không tránh được: “Đi sinh nhật. Thế nào? Có phải em gái anh cũng rất...có nhan sắc không?”
Lão chép miệng, không khen không chê: “Người ta nói người đẹp vì lụa đúng là không sai được. Cái váy đẹp đấy”. Chỉ nói cái váy, không trả lời tôi...
Khó khăn lắm mới đuổi được Gia Luân về phòng, anh tôi “săm soi” thêm một lúc sẽ không giữ được bí mật mất.
Tôi không đợi được muốn cậu nhìn thấy mình thay đổi ra sao, muốn chứng minh với Tuấn Phong bản thân tôi cũng có lúc yên tĩnh không vội vàng, hấp tấp. Biến mình trở thành “gu” của một ai đó, đối với một cô gái dường như người đó đã đi sâu đến giới hạn tình cảm mà họ đặt ra.
Tuấn Phong sẽ mỉm cười khi nhìn thấy tôi không? Cậu sẽ lưu lại ánh mắt ở chỗ tôi lâu hơn một chút chứ?
Nhất định...