Kể ra rồi tôi không tránh khỏi việc đến trễ, hơn thế còn có hắn và Tuấn Phong tham gia. Ánh Dương sau cùng cũng đến góp mặt. Không phải vấn đề hoàng đạo hay phong thuỷ mà đi học muộn vốn dĩ đã trở thành "vấn nạn" nan giải với tôi rồi.
Mấy người bị kéo theo đây cũng là cuốn theo chiều gió mà tới!
Bức tường hai mét sơn màu trắng tinh mỗi ngày một quen thuộc, tôi đang lo tương lai đến chính tôi cũng tự chai lì với bản thân mất.
Nếu coi là chiến công tôi đã không cần cúi đầu mỗi lần sinh hoạt lớp hàng tháng. Nhưng "công bằng hoá" mà nói, tám phần xẩu hổ còn hai phần đánh trách. Đi học muộn cứ theo năm theo tháng, đến hôm nay thì theo cả ngày.
Tuấn Phong là lần đầu, dáng vẻ không muốn thấp thỏm của cậu đủ khiến tôi nhận ra phần trách nhiệm mà mình liên luỵ.
Nhỏ Ánh Dương không khá hơn tôi chỉ có điều nhỏ không để tâm chuyện những chuyện chống đối vặt vãnh này. Hắn thì khi nào lúc nào chẳng thế, một bản mặt...phù hợp mọi bối cảnh. Cái tiếng bất cần của Kiến Văn đâu phải bỗng nhiên mà có.
Nếu không phải bốn người chúng tôi, có thể hắn đã "đường đường chính chính" đi muộn bằng cửa lớn còn có người cúi chào.
Ai nấy "phi" qua bức tường trắng dễ như trở bàn tay, điều không dễ là mấy cái camera ngang ngược soi qua soi lại trên đỉnh đầu.
Chân chạm đất chưa lâu...
"Mấy cô cậu ra đây ngay cho tôi". Là chất giọng đanh thép của thầy phụ trách chứ không lẫn vào đâu được.
Không ai nhìn ai, ba sáu kế chạy là thượng sách. Chúng tôi còn trẻ chân còn khoẻ hơn nữa lực lượng lại đông đất ở đây thì rộng....
Chỉ đáng tiếc, khí thế chưa quá ba giây!!!
Chúng tôi vẫn thường được giáo huấn câu "lưới trời khó thoát", quả thật không để ai được chót lọt. Chạy tới chạy lui chưa chạy khỏi trường thì thầy phụ trách của chúng tôi chính là cái gọi là "lưới trời".
"Tôi thật không hiểu các em đang muốn làm gì? Thể dục buổi sáng sao?". Thầy đập tay xuống bàn cái thình, tâm lý nhạy cảm khiến tôi giật nảy.
Tôi ôm ngực thở hồng hộc vì hô hấp không kịp, không nhớ đã lẩn quẩn bao nhiêu vòng.
Không đứa nào dám ho he đối đáp, thầy phụ trách chắp tay sau lưng đi tới đi lui như điều chỉnh cơn tức. Mỗi lần lướt qua tôi cảm nhận được nộ khí trùng trùng.
"Các cô cậu đúng là không có phép tắc. Còn muốn chơi trò chạy trốn với tôi".
Chúng tôi vẫn im re vì ai cũng nằm lòng xác định đã đứng ở văn phòng không mấy ai nguyên vẹn ra về, huống hồ muốn lên giọng chống đối.
"Còn hai em, là cán bộ lớp phải biết hành xử chín chắn một chút. Tuấn Phong, em nói xem có phải làm tôi thất vọng rồi không?"
Mục đích nhằm vào cậu tôi có thể hiểu được, vì ngoài cậu ra có ai trong đám còn lại không phải gương mặt quen thuộc trong danh sách "tội phạm" của thầy.
Tuấn Phong đương nhiên không chút phản kháng càng không tỏ thái độ bất bình, tôi thấy cậu cúi mặt như thể tội lỗi gì lớn lắm. Cậu vốn ngoan ngoãn như thế nghe mấy câu quở trách có khi nào lại chạnh lòng, tôi lên tiếng thanh minh thay: "Thưa thầy, chuyện này không liên quan đến cậu ấy"
"Lâm Hạ Ân, em im miệng cho tôi. Em còn dám thanh minh cho người khác". Thầy phụ trách ném cho tôi hai mắt gay gắt qua lớp kính lão. "Tự kiểm điểm lại mình cho tôi, thành tích đi học muộn của em đã ra cái thể thống gì rồi?"
Tôi cúi mặt, tự động nghe lời. Ông thầy đi tới ngăn kéo tìm tòi cái gì đó trong sấp tài liệu ngổn ngang, tôi thì đã đoán ra rồi.
Kiến Văn nhìn trời nhìn đất cố tỏ ra không muốn hợp tác, tôi kéo tay áo hắn đá mắt loạn xạ vừa ra hiệu vừa cầu cứu. Thế mà chỉ nhận lại được cái nhớn mày.
Tôi bấm móng tay, tự gào thét trong tâm trí rằng đây không phải lúc để cậu ta im lặng. Còn ai kia thì không để bụng một li.
Hắn kín đáo liếc Tuấn Phong mấy cái như muốn nói với tôi chỗ này là việc của Tuấn Phong cần giải quyết. Lý nào tôi lại đi đặt tin tưởng lên con người hồ đồ này.
Quen biết lâu ngày tôi quen tính ghi thù trước sau của hắn, thù này là vị trí ai trước ai sau ban sáng chứ không to tát. Trái lại hắn có cái tôi cao như núi, đặc biệt thích gộp chuyện bất phân.
Thầy phụ trách tìm đến trang cuối cùng, nhẹ tay đẩy kính rồi nhìn lên: "Các em muốn tôi chỉ định hay muốn tự mình lựa chọn hình phạt?"
Cấp ba có hai tập giấy quyền lực, một là sổ điểm của lão Thiết hai là sổ ghi chép của thầy phụ trách. Hễ "giang hồ" có ai được thỉnh giáo, thì những ngày tươi đẹp vơi dần cộng ít đi.
Phạt nào cũng vậy, cũng gián tiếp lựa chọn một cấp ba không tươi đẹp hoặc không mấy tươi đẹp. Bất luận chúng tôi chọn gì cũng không thoả đáng!
Đến sau cùng là Tuấn Phong thành khẩn xin tha. Cậu cúi gập người chín mươi độ, rõng rạc, rành mạch: “Thưa thầy, là chúng em không đúng. Xin thấy giảm nhẹ hình phạt”
Tôi tròn hai con mắt vừa cảm kích vừa ngưỡng mộ. Cái điều hiển nhiên ấy Tuấn Phong thốt ra trơn tru và thành công ngay lập tức.
Tôi kéo tay cả hắn và Ánh Dương lặp lại hành động và lời nói của cậu: “Thưa thầy, chúng em đảm bảo sẽ không lặp lại việc này nữa”
Bản thân tôi tính cách có hơi nhút nhát, trong lúc bị bắt tận tay chỉ có lo sợ lấn át, cảm giác áy náy đã có lại càng tô đậm. Sau lần này tôi mới tự nhận ra bản thân còn có hơi hướng thích dựa dẫm vào người khác...
Tuấn Phong là mẫu người thích dùng hành động, cậu im lặng nhưng hiểu chuyện và bình tĩnh. Tôi vẫn hay khoe khoang với mấy đứa trong lớp Tuấn Phong có tố chất của người đi đầu, đương nhiên chẳng ít lần tôi thẳng thắn nói với cậu thế.
Chúng tôi bầu ban cán sự, tôi tiến cử hai lần cậu vào vị trí lớp trưởng cũng là hai lần cậu nhất quyết từ chối. Cậu bảo tôi: "Thạch Thảo dù sao cũng tỉ mỉ và nhanh nhẹn hơn tôi, cậu ấy xứng đáng hơn!". Tuấn Phong cũng không ngại ngần chia sẻ, cậu cần thời gian tập trung việc học. Nếu gánh việc lớp có thể sẽ lơ là.
Đương nhiên lời Tuấn Phong nói làm nên lịch sử, Thạch Thảo của chúng tôi đĩnh đạc và cứng cỏi xông pha không kém nam nhân đứng đầu các lớp khác. Gọi nó là Bảo Bảo vì lý này!
Chuyện chịu phạt với những ai biết điều quy mô sẽ không lớn.
Nhưng thử hỏi tờ giấy trắng đột nhiên bị vạch một vết mực đen không có cách nào không lưu lại dấu vết. Tư tưởng học hành của Tuấn Phong chính là như vậy!
Kiểu người như cậu không phải né tránh lỗi lầm mà là không có lỗ hổng dành cho lỗi lầm, tôi vẫn luôn khẳng định có một Tuấn Phong đạt đến 100% hoàn hảo trong mắt mình là thế.
Tan học! Tôi, cậu, hắn, Ánh Dương chúng tôi phải ở lại.
Mấy nghìn học sinh sau khung cảnh ong vỡ tổ ồ ạt chỉ còn lại lác đác những “con ong chăm chỉ” lui lại trên lớp hoặc thư viện. Và còn lưu lại cả mấy “con ong thợ” là bốn người chúng tôi.
Khung cảnh âm u não nề, đầu óc tôi còn đang văng vẳng mấy câu chữ môn hình học tiết cuối khi nãy, cả chất giọng êm như ru ngủ của cô giáo toán.
Chúng tôi ở lại quét dọn vệ sinh, cái hình phạt có thể coi là nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời học sinh. Thầy phụ truyền đạt lại rằng thầy không nỡ xuống tay với học sinh ưu tú, học sinh ưu tú ở đây đương nhiên tôi không có cửa.
“Tôi là nể mặt ai thì các em nên tự biết điều”, bốn đứa chúng tôi nghe xong nhìn nhau vài lượt cũng chẳng thầy phụ trách nể mặt ai. Ngoài tôi ra ba nhân vật còn lại lai lịch đều đáng gờm, không mặt này thì mặt khác.
Đống đồ lao động bị hắn mạnh tay quăng xuống sàn kêu lộm cộp, xung quanh bụi bặm bay lên hoà vào không khí.
Ít ra chưa đến lượt chúng tôi phải “ghé thăm” nhà đa năng hay dọn dẹp sân thể dục, mấy nơi quy mô to và rộng ấy kinh khủng hơn nhiều.
Tôi chỉ nói nhẹ nhàng "hơn" chứ không phải nhẹ bẫng, độ dài tính bằng km của khu hành lang đủ cấu nên vô số vấn đề. Đôi mắt đeo kính mờ mờ của tôi phóng từ đầu bên này ra xa phía đối diện chỉ thấy dài mãi không biết dài đến tận chỗ nào.
Bốn người đi tới đi lui, lau lau chùi chùi đến gần tối mới hoàn thành hơn phân nửa công việc.
Ánh Dương kéo lê cây lau sàn dưới đất không khỏi vò đầu bứt tai, xem con nhỏ lóng nga lóng ngóng tôi lại không nhịn được cười.
Hắn không khá hơn, biểu hiện ra mặt kiểu lao động cục súc. Mặt nghệt ra chân tay hời hợt cứ miết mãi một chỗ, tinh thần không có, thần thái mất tập trung. Hai người bọn họ cộng thêm tôi hình như hợp thành gánh nặng cho Tuấn Phong.
Cậu nghiêm túc nhất cũng tích cực nhất, việc nặng việc khó đều dành phần và tự giác. Tuấn Phong chưa nghỉ ngơi và không có chút biểu hiện muốn lơ là.
Tôi đề nghị nghỉ ngơi vì thấy công việc cậu ôm đồm nhiều nhưng Tuấn Phong thì có suy nghĩ ngược lại: "Không còn sớm nữa, nếu cứ nghỉ ngơi như vậy công việc sẽ dở dang. Cậu không muốn bị thầy phụ trách phạt thêm chứ?"
Tôi chỉ là lo lắng một chút, Tuấn Phong có hơi nghiêm túc rồi.
"Không phải nhưng đã mấy tiếng chúng ta..."
Hắn cản tôi: "Để cậu ta làm đi"
Cậu thấy hắn thì quay đi ngay, tôi có thêm một cục tức.
Tôi chạy lại giúp Tuấn Phong chuyển đống bàn ghế ngổn ngang phía cuối dãy lên nhà kho, hắn thì rảnh rỗi đứng liếc qua liếc lại.
Kiến Văn nhảy phắt chễm chệ trên lan can, nói xỉa: "Xem ra cậu rất có sở trường với công việc lao công này”, hắn công kích.
"Còn cậu, bị liệt chỗ nào hả? Không nhìn ra mọi người đều đang làm việc, chúng ta đang chịu phạt không phải lao động công ích"
"Mọi người? Cậu, cậu ta hay cậu ấy?". Tôi mất mấy giây để kịp đính chính những cái cậu, ta, ấy hắn mới bắn ra liên thanh trên kia.
Hắn nhảy phóc xuống, giọng điệu châm chọc: “Không phải cậu muốn giúp cậu ta hay sao?”, mắt hắn hướng về Tuấn Phong. Tôi nhìn theo, cậu đang giúp Ánh Dương phủi bụi bặm trên quần áo, "Tôi chỉ không muốn trở thành kẻ phá đám"
“.........”
“Nhưng hình như cậu tốn công vô ích rồi”
“Cậu...”, chồng ghế trên tay tôi rơi xuống vì hai tay mỏi nhừ.
Chưa hoàn tất câu phản bác hắn đột nhiên xuống nước, hình như có chút gì không nỡ.
“Hậu đậu như vậy sẽ tốt đẹp trong mắt ai cơ chứ!”, hắn ôm chồng ghế đi mất.