• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3:

"Có những người cứ như nắng, gặp được sẽ thấy ấm áp trong tim..."

Tôi quả thật đơn phương độc mã thích cậu. Cái này có lẽ thuộc khái niệm "thích thầm".
Hôm sau, tôi mắt nhắm mắt mở lê thân đến trường. Tính tôi vốn lề mề, dậy sớm muộn gì tinh thần cũng không thoải mái. Vừa hay gặp Tuấn Phong đạp xe phía ngược chiều, tôi vẫy tay vui vẻ gọi cậu: "Tuấn Phong..."
Nói đi cũng phải nói lại, tôi và cậu thật sự có duyên với mấy kiểu "tình cờ, bỡ ngỡ", nhưng hình như không có sắp đặt thì mới là duyên nợ? Dáng vẻ ngồi trên yên xe của Tuấn Phong hai mắt tôi nhìn ra lại không đơn thuần thế, góc nào cũng đẹp...đẹp..vô cùng hoàn mĩ!
Cậu đề nghị: "Lên xe đi, tôi trở cậu tới trường".
Cảm giác lúc đó tôi không biết nên dùng từ gì để diễn đạt. Crush đột nhiên ngỏ lời tôi chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên sung sướng, lên xe rồi cậu lại nói thế này: "Sợ cậu đi bộ muộn học lớp mình lại bị trừ thi đua".
Mặt tôi đần ra, tỉnh cả ngủ. Nhớ gì không nhớ cậu lại nhớ thói hư tật xấu của tôi.

Tới cổng trường Tuấn Phong cất xe, tôi đứng trước khuôn viên đợi cậu. Nghe tiếng Ánh Dương lanh lảnh làm tôi rợn tóc gáy, con nhỏ gọi tôi nghe cứ tha thiết.
"Lâm Hạ Ân!"
Xô tới bá vai bá cổ kéo tôi đi mất, tôi ngoái lại vẫn chưa thấy cậu trở ra con nhỏ thì không cho tôi cơ hội í ới câu nào.

Hai tiết công dân trôi qua, tôi có cảm giác mình được "giác ngộ cách mạng" phần nào. Đầu óc quay mòng mòng, hai mi mắt nặng trĩu chỉ muốn rợp xuống. Tôi ngồi cùng một bàn với cậu, nhưng chẳng mấy khi có cơ hội mở lời. Nếu không làm bài tập thì là đọc sách, nếu không đọc sách thì cũng là bị mấy đứa con gái vây quanh như đại minh tinh.
Minh chứng là cô nàng đỏng đảnh Minh Châu lại lượn qua lượn lại như cá cảnh trước bàn tôi: "Tuấn Phong, giảng giúp tớ bài này được không?". Trong lớp gọi Minh Châu cái biệt danh là "dẹo". Vì mặt mày son phấn, đầu tóc xoăn tít, phụ kiện phức tạp thế này chỉ có nhỏ mới dám ăn diện. Gia thế thì gia thế nhưng biểu hiện "lố" không ai bằng. Nghĩ lại, Ánh Dương của tôi phong cách đại tiểu thư đậm chất "nam chân" như nhỏ đúng là của hiếm!
Tuấn Phong gật đầu, tôi liền bỏ đi cho đỡ chướng mắt. Cô nàng cười tít ra vẻ đắc ý, tôi quyết định không quan tâm! Tuấn Phong tính cách là vậy, hoà đồng nhiệt tình không phân biệt người với người. Cô nàng Minh Châu kia không đáng lo, cậu trầm ổn là vậy Minh Châu lại "nhiệt huyết" thái quá, nhìn lướt qua là nhận thấy đôi đũa này "siêu" lệch. "Tình địch" mà, tôi cũng muốn nhanh chóng loại khỏi tầm ngắm.

Tầng trên tầng dưới toàn là học sinh nhìn ai cũng giống giống nhau sau lớp kính cận dày cộm. Nhìn một vòng liền thấy hoa mắt, không phân biệt được ai với ai?
Oan gia cứ luẩn quẩn, mấy thằng con trai ở cái lớp tôi đi nhầm hôm trước kéo nhau lại chỗ tôi chỉ chỏ: "Em gái đáng yêu hôm trước đây mà. Lại lạc đường à anh tìm giúp em".
Đầu xanh, đầu đỏ kiểu này tôi có lạ gì, trên phim tạo hình thế này tôi khẳng định là vai phản diện. Nặn ra nét cười cứng nhắc, tôi lùi dần giữ khoảng cách: "Không cần đâu".
Đôi co một hồi tôi vẫn không được buông tha, xung quanh lớp lớp người kéo đến xem trò cười. Người bu lại như kiến nhưng tấm lòng hảo tâm giúp tôi giải vây thì mảy may là con số không. Tôi thở dài trong lòng tự trách một đám người vô cảm!
"Không biết nói chuyện à?". Tên con trai tóc đỏ nói như quát vào mặt. Nếu rảnh rỗi tôi có thể bắn rap cho chúng nó nghe đầy lỗ tai, tiếc là đội hình không có tí khả quan thế này...tôi đành nhún nhường: "Thật sự không cần đâu. Vào tiết rồi, tôi đi trước".
Nhận thấy tình thế chuẩn bị rơi vào nguy hiểm, tôi không phải người suy nghĩ chu toàn chỉ biết việc trước mắt là nên "chuồn" lẹ để thoát thân khỏi rắc rối.
"Đâu có đi dễ thế được. Chưa chào hỏi mà".
Nghe cái giọng cợt nhả tôi nổi cả da gà vội luồn ngay qua khe cầu thang toan chạy xuống thì trời không tha đất không thương lại bị cái tên trời đánh kia ngáng chân. Hai mươi mấy bậc cầu thang tôi lăn nhiệt tình, đầu óc quay cuồng tứ phía không phân biệt nổi nam bắc. Không rõ mình đáp đất hay chưa đầu tôi bị đập xuống thành ra lú lẫn rồi. Tôi thê thảm nằm rạp dưới đất, không rõ sự kiện gì mà đám người xung quanh ồ lên như đào được vàng. Ban nãy ma cũ bắt nạt ma mới thì ai nấy như bị khoá miệng.
"Chào hỏi đi"
"Cậu...Kiến Văn". Tên con trai tóc đỏ ban nãy cẩn thận cúi người, đám "lâu la" rủ nhau giải tán không khí xung quanh tôi dường như thoáng đãng hẳn ra. Tôi không đủ minh mẫn để chứng kiến màn anh hùng cứu mĩ nhân vừa rồi, nói đúng hơn là con người duy nhất không vô cảm trước tình thế của tôi. Hai mắt mờ dần, cơn đau ê ẩm ập đến, tôi chỉ kịp nghe hai chữ "Kiến Văn" sau đó bất tỉnh.

Ngang qua con ngõ nhỏ tưởng trừng con ngõ ấy tối tăm ai ngờ lại là con đường sáng nhất trong dãy phố. Ngang qua một người vẫn tưởng "tình cờ, bỡ ngỡ" ngang qua thế thôi ai ngờ sau này mới biết là định mệnh!
Thật ra buổi đầu tiên đến trường, tôi vô tình va phải hắn ở cầu thang. Nhưng tôi không có thời gian để tâm, cũng không nhìn hắn lấy một cái. Bình tĩnh lướt qua như thể nhân vật quần chúng nào đó trong đời mình không bao giờ có phân cảnh xuất hiện lần hai!

Tôi mở mắt cứ ngỡ mình vừa thi đấu vật bị thua trận, khắp người ê ẩm đến khó chịu, đầu óc vẫn vương lại chút dư trấn quay cuồng. Hắn ngồi đó, im re, lầm lì. Thấy tôi mở mắt cũng không có phản ứng. Sau Tuấn Phong, tôi viết tên hắn vào trang đầu tiên cuốn sổ thanh xuân của mình, vai nam thứ cao lãnh! Cũng chẳng có lí do cụ thể nào cả, chỉ là sau cậu còn có một người đối với tôi cảm xúc khang khác.

Thấy hắn không nói gì, tôi ngồi dậy toan xuống giường. Cái chất giọng khàn khàn, âm vực trầm thấp nói như ra lệnh: "Đừng xuống". Tôi giật mình chớp chớp mắt.
Hắn đặc biệt chiếu cố, tự tay rửa vết thương băng bó giúp tôi lần nữa. Cũng may chỉ là trầy xước ngoài da, cái vẻ băng lãnh của hắn làm tôi không dám rên rỉ. Hắn nhẹ nhàng một vẻ mặt, cau có cũng một vẻ mặt...chỉ là hai hàng lông mày thì không thấy khi nào giãn ra.
Xong xuôi hắn thẳng tay đuổi: "Về đi". Hắn ngả người chễm chệ trên ghế, hắn không đeo thẻ, tôi lại không giỏi ăn nói đành cảm ơn cho qua chuyện: "Chuyện lúc nãy..cảm ơn cậu".
"Về đi, đừng quay lại đây lần nữa". Hắn nói như thể biết trước tôi sẽ quay lại?
Kết quả tôi thực sự quay lại cách thời điểm hắn nói câu đó không lâu: "Đây..đây là dãy nào thế?". Tôi thuộc top mù đường nên đành chịu số phận mặt dày.
Hắn hé mắt khó chịu vì đã cảnh báo vẫn bị tôi làm phiền, lười biếng chỉ bảo: "Dãy E. Đi hết hành lang xuống tầng rồi rẽ trái đi thêm cái hành lang đối diện khuôn viên là đến lớp cậu". Hắn chỉ tường tận, biết luôn tôi học lớp nào mới hay.
Cái phòng y tế cỏn con này cách lớp tôi chắc phải tính bằng cây số. Vết thương còn chưa kịp khô của tôi chịu không nổi, tôi quay vào tìm đại một lí do: "Tôi ở đây đợi hết tiết rồi về"
"Tan học rồi".
Giọng hắn nhẹ bẫng nhưng nhẹ bẫng vô hình gõ vào bộ não chậm chạp của tôi một cái. "Tôi ở đây bao lâu rồi?". Tôi ngó đầu ra cửa, sân trường và nhà xe quả là đã trống trơn.
"Từ lúc đó đến giờ"
"Còn cậu làm gì ở đây thế?"
"Ngủ"
"Không về nhà sao?"
Hắn cục cằn: "Nhiều chuyện"
Với mấy câu thoại vài ba chữ hắn nói nếu tôi không phải người nhiều chuyện thì không khí ở cái phòng y tế lúc này đúng là ngột ngạt căng thẳng.

Nói một đằng làm một nẻo hôm ấy hắn thật sự đưa tôi về nhà.
Hắn cõng tôi trên lưng, tấm lòng cảm kích khiến tôi không kìm được nói câu cảm ơn lần nữa: "Thật sự cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu giúp tôi...". Tôi nhớ lại chuyện lúc đó nhưng cũng chẳng nhớ được gì ngoài một mớ mơ hồ và cái tên hắn.
"Tiện tay, không cần cảm ơn". Hắn mở miệng câu nào cũng ngắn gọn, tôi biết mình nên tự giác khoá van miệng.
Nam nhân lạnh nhạt, hời hợt ở cạnh cứ thấy không yên tâm. Về phương diện này tôi với hắn có cả bầu trời đối lập trong tính cách.
Ra đến cổng trường tôi lo hắn mệt nên đề nghị: "Cậu về đi, tôi bắt xe về là được rồi".
Hắn hỏi ngược: "Cậu đau không?".
Tôi ngớ người, khẳng định: "Đau".
"Vậy thì ngậm miệng lại đi".
Tôi gật gật đầu, giúp người theo cách ép buộc như hắn lần đầu tôi gặp.

Mùa hè khi đó ông trời chiếu cố, đẩy cho tôi một Tuấn Phong tặng thêm cho tôi một Kiến Văn. Nhưng không có trời đất nào bảo tôi tình cảm không được phép chia hai ngả. Ngày trẻ, mải miết tìm kiếm một tình cảm đích thực lại vô tình bỏ lỡ một tình cảm đích thực. Gặp được nhau là duyên, bỏ qua nhau là lỡ, mấy người duyên tan lỡ hợp mà không chắc trở?

Hắn cõng tôi qua hai dãy nhà, đi qua cả sân trường rồi sân thể dục. Ngồi trên lưng hắn cảm giác mồ hôi qua lớp áo sơ mi mỏng đã ướt sũng mà vẫn chưa thấy hắn mệt mỏi, một cái thở mạnh cũng không.
"Này cậu...". Tôi đập vào vai hắn chưa nói hết câu hắn đã chặn họng: "Cậu phiền thật đấy".
Tôi lo cho hắn mà lại bị mắng: "Đến nhà rồi". Tôi chỉ tay vào cổng nhà mình. Hắn hiểu ra lật đật thả tôi xuống đất.

Chúng tôi gặp nhau, lần đầu gặp mặt chính thức. Tôi không có ấn tượng nào ngoài cái tên và bản mặt "bất biến" của hắn. Tôi rút trong cặp đưa cho hắn bịch khăn ướt, cũng chỉ dừng lại ở đó! Hắn quay đi luôn không rõ đã kịp nhìn tường tận mặt tôi chưa?

Kiến Văn cao hơn tôi một cái đầu, hắn cao hơn cả Tuấn Phong. Hắn không phải kiểu nhìn một cái là đứng hình như cậu mà thuộc hiểu nhìn lâu, nhìn kĩ, nhìn sâu sắc mới thấy đẹp. Hàng lông mày của hắn đúng nghĩa "cực phẩm" khó kiếm, dài và dày mỗi lần chau lại đường chân lông mày cong nhẹ tạo cái nét trầm trầm có phần nghiêm túc. Nếu nói theo phương diện tướng số, lông mày của hắn thật sự đúng người, cứng nhắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK