• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khi bầu trời tối đen em sẽ không tìm nến mà tìm anh..."



Mưa mỗi lúc một lớn, xối xả như trút nước chưa có dấu hiệu muốn ngừng.



Hồi còn nhỏ, mỗi khi trời mưa tôi và Gia Luân thường trốn ba mẹ chạy ra sạp hàng nhỏ dưới khu phố, hai đứa ngồi co ro dưới mái che bằng tôn cũng tìm thấy cảm giác thích thú. Mưa càng lớn âm thanh dội xuống mái tôn che nghe càng đã tai.



Ngày nhỏ, những điều đơn giản cũng được coi là điều vui vẻ, và cũng vì tuổi thơ tôi có Gia Luân. Sau này cũng là Gia Luân trải qua những trận mưa, dù lớn dù nhỏ đưa đón. Nhiều khi khách sáo tôi nói không cần, lão lại bảo nhất định phải đích thân mới yên tâm. Cơn mưa lần này Gia Luân không bên tôi nữa đổi lại...là người khác!



Hắn cao sừng sững đứng ngay bên cạnh một tay đút trong túi áo tay kia vẫn che mưa cho tôi. Vẫn biết có cả thân người hắn cũng che không nổi nhưng tôi để mặc hắn che chắn cho mình.



Đột nhiên cảm thấy hắn giống ngọn núi cao vững chãi, vững chãi giống cái cách Gia Luân vẫn hay che chở, bên cạnh tôi. Mái tóc ngả vàng hôm nay không vuốt sáp bị gió thốc vào thành ra lởm chởm, gió càng "nhiệt tình" cái mùi nhẹ nhàng, quyến luyến từ chỗ hắn càng lan toả.



Nước mưa như chất xúc tác khiến tôi "an phận" đứng chèn lên chiếc bóng cao lớn, chiếc bóng đen đổ xuống lấm chấm mấy giọt nước mưa dần dần xâm chiếm. Cảm xúc có hơi là lạ, tôi tự thừa nhận bản thân lại đang liên tưởng sao mà cảnh này nó ngôn tình quá, hợp lí hoá quá. Có mưa, có gió, có thời tiết lạnh, có nam chính, nữ chính đầy đủ...tiếc là thiếu mất một cốt truyện tình cảm mùi mẫn?



Vệt sét đứt quãng loé lên phía cuối trời, Kiến Văn như đoán trước được điều gì hắn ôm lấy đầu tôi áp vào ngực mình. Tiếng sấm theo sau vang dội, tôi co người nép trong lồng ngực hắn. Tôi vốn nhạy cảm, mỗi lần bắt gặp âm thanh bất chợt dội đến liền giật mình, âm thanh có phần mãnh liệt còn có thể doạ tôi tím tái mặt mày. Lồng ngực hắn thật hữu dụng!



Tiếng sấm xa dần, tâm cam tôi dịu đi rồi bình lặng, thứ cảm giác an toàn như cảm nhận được âm thanh ỳ ùng kia đã hết mà trào lên.



Tai tôi áp vào bờ ngực rộng rắn chắc, nghe thấy cả tiếng tim hắn đập thình thịch, rõ mồm một, một giây nào đó tôi vô tình quên tiếng mưa đang xối xả, quên cả tiếng sấm trên bầu trời tối đêm kia, quên đi cả bản thân đang dựa vào hắn.



Tôi không biết mình đã ngồi như thế bao lâu, cũng không rõ hắn đã "tình nguyện" ôm tôi như thế từ lúc nào. Chỉ biết đến khi trời tạnh hẳn, mặt tôi nóng ran bối rối rời khỏi lồng ngực, bờ vai, cánh tay hắn bản thân còn không giấu được nuối tiếc.



"Không còn sớm nữa, để tôi đưa cậu về"

Tôi lảng tránh, từ chối: "Không sao, cậu nghỉ ngơi đi. Tôi đi trước". Tôi quay đi ngay khi tim còn đập rộn ràng, dần dần bên hắn tôi trở nên mất kiểm soát từ lúc nào không hay.



Hành động từ chối thật ra chỉ là cái cớ tất yếu hay chút tính cách bướng bỉnh mà một cô gái thường biểu hiện lấy lệ. Không hiểu sao đối tượng tôi muốn "lấy lệ" lại là hắn, và càng không hiểu sao ngay thời điểm quay đi ấy có chút mong chờ muốn được níu lại?



Nam chính trong đoạn truyện này không thấu hiểu nội tâm tôi, hắn đứng đờ ra nhìn tôi đi khỏi.



Sau cơn mưa trời "không sáng". Tôi mò mẫm điện thoại trong túi sách nhưng ông trời trớ trêu điện thoại không còn lấy một vạch pin. Trời vừa hết mưa, khu biệt thự nhà nào cũng sáng đèn nhưng đường xá hình như vừa gột rửa sạch bong không ai đỡ ra đường giẫm đạp. Dũng khí theo kiểu ngại ngùng đẩy tôi từ nhà hắn xông ra cái chỗ tối tăm ẩm ướt này một mình. Đến giờ hối hận thì đã kèm thêm sợ hãi, tôi nhanh chân hơn cố gắng hết sức chạy ra đường lớn.



Bước chân nặng dần, tôi thở dốc vì mệt, chạy nhanh đến nỗi nước mưa bắn lên giày, lên quần tung toé.



Nhưng tôi chẳng có thời gian quan tâm, tôi thuộc tuýp người nhát gan, nhạy cảm và đầu óc hay có chút tưởng tượng quái gở. Quãng đường vừa đi qua đủ xa và cũng đủ mệt, nghe nói vào lúc mệt mỏi con người ta hay sinh ra ảo giác.



Không khí ẩm mốc bị gió cuốn vô tình đập vào sau gáy tôi chút lành lạnh, ánh đèn đường vàng vàng chiếu xuống mặt đường ướt phản lại tâm trạng đồng thời đang ướt át của bản thân. Tôi thoáng rùng mình, nghĩ về hắn, nghĩ về cảm giác an toàn lúc bên hắn.



Đoạn đường vào khuya vắng hoe không nhiều thì ít khiến tâm trí tôi bấn loạn trong lo sợ.



Cơn sợ hãi chưa qua, mơ mơ hồ hồ tôi nghe tiếng bước chân đằng sau mỗi lúc một gần, nghe cả tiếng bước chân trong tim mình mỗi lúc một gấp gáp.



Chân tay bất giác run rẩy tôi đan hai tay vào nhau trấn an tâm can đang rối bời, không khí hồi hộp làm tôi muốn phát khóc. Cái an toàn hắn mang lại vẫn còn dư âm, không chủ ý tôi lẩm bẩm tên Kiến Văn với hy vọng có kỳ tích nào đó mang hắn xuất hiện lúc này.



Nhưng linh cảm không cùng tần số với thực tế, ngay thời điểm tôi mong mỏi hắn đến phát điên ông trời vừa hay cho tôi gặp cậu, Tuấn Phong!



"Hạ Ân"



Trái tim cứ như chiếc vòng quay may mắn chia làm hai ô, một ô là hắn ô còn lại là Tuấn Phong. Tôi tự quay trái tim mình còn Tuấn Phong vô tình là người được chọn.



Tôi vội vã quay đầu khi được gọi tên, lại vội vã mãn nguyện trước hình ảnh cậu khi ấy. Tiếng thở gấp trong vui sướng, nhìn thấy cậu, trái tim tôi mới thôi dồn dập. Giây phút nhìn thấy Tuấn Phong, cũng là giây phút mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt. Chút ánh sáng le lói của hắn trong tôi bỗng dưng bị Tuấn Phong chiếm chỗ.



"Muộn như vậy cậu còn làm gì ở đây?"

Tuấn Phong kéo hai tay tôi đang đan chặt vào nhau trên ngực, nét mặt còn trắng bệch vì sợ.

Tôi ngập ngừng: "Tôi...trời mưa nên...tôi...". Tôi không nói ra được, không nói ra được với cậu lí do tôi ở đây là vì hắn.



"Cậu không sao đấy chứ?". Ánh mắt đầy lo lắng của Tuấn Phong khiến tôi bật cười.

Tôi lắc đầu, sợ nói thêm gì giọng mình sẽ run lên bần bật.



Tuấn Phong cầm theo chiếc ô, tôi thấy tóc cậu hơi ướt có lẽ do cơn mưa ban nãy còn đọng lại. "Tôi đưa cậu về, ở đây một mình không an toàn"



Khoảnh khắc yếu đuối vào lúc không ngờ tới nhất tôi có Tuấn Phong, có một người trong lòng ái mộ lâu ngày che chở. Tuấn Phong giống như vị thần ông trời "đặc cách" đến bảo vệ tôi. Tôi mặc kệ ánh mắt cậu nhìn tôi thế nào và ánh mắt cậu dành cho người khác ra sao. Tôi chỉ biết cậu chính là tia nắng đêm đột nhiên xuất hiện sau cơn giông bão của trời đất, chịu đứng lại bên tôi qua cơn sợ hãi.



Tôi có Tuấn Phong bên cạnh rồi, có cả sự quan tâm chăm chút của cậu nhưng trong lòng vẫn dấy lên khúc mắc.



Tôi ngoảnh lại vài lần như luyến tiếc mà cũng như mong chờ...chỉ là không đợi được kết quả. Cảm giác mãn nguyện không trọn vẹn như tôi tưởng, rõ ràng khi không tôi đạt được mục đích. Còn những cái ngập ngừng, thất vọng đâu đây là thứ cảm giác "thừa" nào?



Bản thân tôi rốt cuộc còn muốn tham lam thêm điều gì?



Giá mà khi ấy tôi biết, quãng đường đi qua còn có một bóng người khác. Có một người cũng đứng trong bóng tối âm thầm dõi theo, âm thầm lo lắng. Có một tia nắng đêm "nữa" chưa kịp toả sáng đã bị Tuấn Phong át đi. Và cũng là người đó lần nữa nhìn tôi quay gót bên cạnh một người khác.



Giá mà khi ấy, hắn nhanh hơn cậu một bước có lẽ tôi sẽ không lầm đường. Giá mà khi ấy, hắn dứt khoát giữ tôi lại hoặc tôi không bướng bỉnh bỏ chạy khỏi hắn có thể câu chuyện đã bớt dài. Thật đáng tiếc, không có cái "giá mà" nào tồn tại cả!



Tôi bước bên cạnh Tuấn Phong, vui vẻ có, tình nguyện có còn...cương vị thì không phải.



Phố về đêm ướt mưa nên cũng không toát lên cái vẻ nhộn nhịp ngày thường. Nhìn không gian ảm đạm dư vị sau cơn đổ nước của ông trời khiến bản thân bỗng dưng thấy lạc lõng, cuộc sống có hơi chậm rãi.



Tôi đã từng ước những lần mưa như thế nhiều hơn để chậm rãi cũng tốt, để được bước cạnh cậu lâu hơn. Người ta hay gọi tưởng tượng là nghệ thuật, vì quả thực tưởng tượng cách thực tế cả một quãng đường dài.



Tôi đã không còn mơ mộng những cảm xúc dâng tràn sau lần mưa hôm ấy, cũng chẳng thể mơ tưởng đến một đoạn tình cảm mãnh liệt hơn trong khung cảnh vô tình như an bài giữa tôi với cậu nữa.



Tuấn Phong hoàn mĩ nhưng phương diện tình cảm lại tuyệt tình, nhàn nhạt. Cây dù, cơn mưa, đường vắng, âm thanh yên ả thêm cả tôi...cũng không đả động được trái tim cậu. "Mưa dần thấm lâu" chúng tôi đã trải qua, mưa có nhưng tuyệt nhiên không thấm. Hay "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", nghe thật ấu trĩ, tôi bên cạnh cậu căn bản không phải không lâu ngày vấn đề là...Tuấn Phong không phải kiểu người màng đến thời gian!



Tôi gợi chuyện: "Cũng may mà có cậu, chúng ta thật là có duyên nhỉ?"

Cậu hờ hững: "Thế sao?"



Ngang qua đường đối diện, xe cộ không nhiều. Tôi vốn định nhân cơ hội bắt lấy tay cậu nhưng không kịp, Tuấn Phong nhanh hơn đi phía trước: "Cẩn thận một chút".

Tôi lại ậm ừ lẽo đẽo theo sau giẫm lên cái bóng đen của cậu, vừa xấu hổ vừa thấy bản thân đáng thương hại.



Đoạn đường nào rồi cũng kết thúc, đến đầu con hẻm tôi ngước lên nhìn cậu cảm kích: "Cảm ơn cậu hôm nay đưa tôi về".

"Cảm ơn gì chứ, tôi đâu có làm được gì"

Đúng là cậu chẳng làm gì cho tôi cả, ngay cả việc chúng tôi đi cạnh nhau đơn thuần chỉ là cái tình cờ vốn có, nhưng ở đời có mấy cái tình cờ đáng quý?



Tôi lấy trong túi áo tờ khăn giấy đưa về phía cậu: "Tóc ướt cả rồi, đừng để bị cảm".

Tuấn Phong đón lấy chỉ nói hai chữ "không sao" rồi quay đi.



Cậu đi được vài bước tim tôi gào thét biểu tình, tôi gọi lớn: "Tuấn Phong"



Được như ý muốn, cậu lập tức quay đầu: "Sao thế?"



Con ngõ nhỏ không người qua kẻ lại, không tiếng động ồn ào, không âm thanh ảnh hưởng. Duy chỉ có tôi gọi tên cậu tha thiết, chỉ có tôi và cậu cùng nhìn về phía đối phương. Hình như lần này còn là lần ít ỏi mà Tuấn Phong chịu đặt riêng tôi trong tầm mắt một cách gọn gẽ.



Tôi không lên tiếng ngay vì một vài chỗ của bản thân đang tự xung đột.

"Không có gì đâu, đi đường cẩn thận".



Tôi tham vọng hơn thế, muốn nói ra nhiều hơn câu dặn dò kia. Nhưng dũng khí không đủ, can đảm không có chỉ riêng lẻ có thứ tình cảm mà ngay cả tôi cũng tự mình xác định rằng đơn phương thì biết lấy tư cách gì để thổ lộ?

"Tôi thích cậu". Lẽ ra nên là câu ấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK