• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chẳng ai đủ kiên nhẫn để theo đuổi một điều gì đó quá lâu, mà không nhận lại một chút hồi đáp..."


Tôi nhìn theo trong óc mập mờ muốn chửi thề, thói tự cao tự đại của hắn kỳ thực đến độ quá quắt.

“Hạ Ân, mau...mau đến giúp một tay”
Tôi vừa quay người đống sách vở, bìa cát tông trên tay Ánh Dương vừa vặn đáp xuống đất...

Con nhỏ nhìn tôi vừa bất lực vừa tức giận. Tôi cười toe cúi xuống thu dọn đống lộn xộn: “Chút nhỏ nhặt này làm khó Ánh Dương của chúng ta à?”. Con nhỏ chẳng có tâm trạng thiết tha số hình phạt này, nó ngồi ngồi trệt dưới đất bất mãn không ngớt trút tiếng thở dài hậm hực.

Tôi rút trong túi áo miếng khăn ướt đưa tới trước mặt nhỏ: “Mệt thì nghỉ ngơi một chút, ỉu xìu như vậy không giống mày chút nào”
Tôi nói gì cũng vô dụng, Ánh Dương một khi chán nản không ai đả thông tư tưởng thay nó được.
"Làm khó chết đi được, lau lau chùi chùi cả nửa ngày còn chưa xong nữa". Tôi phì cười hết cách.

“Để tôi giúp”, Tuấn Phong một lần ngồi xuống vơ hết đống giấy vụn chất thành chồng cao để sang bên cạnh, tôi thò tay giúp cậu nhưng không có cơ hội.
“Đứng lên đi”. Tôi tự động bật dậy như một phản xạ có điều kiện.

Tuấn Phong kéo cánh tay Ánh Dương, tay còn lại phủi quần áo giúp nhỏ: “Nếu cậu mệt thì ra đằng kia nghỉ, chỗ này nhiều bụi bẩn...”. Tôi cứ thế sững người, đột nhiên thấy sự xuất hiện của mình mang theo cảm giác của người thứ ba...

Ánh Dương nhận ra tôi không bình thường, nhỏ vùng ra kéo tay tôi: “Ai nói tôi mệt, không cần cậu lo”. Tôi cứ đứng đờ ra thế chẳng biết nên nói gì. Tuấn Phong chăm chú quét mắt qua Ánh Dương, ái ngại thở dài rồi cũng im lặng, tôi quả thật trở thành dào cản vấn đề giữa họ.

“Tiếp tục đi, tôi...dọn dẹp chỗ này”, tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Tuấn Phong mới nhanh chóng tìm công việc mới.

Trong chuỗi sự việc ngắn ngủi vừa rồi không có lần nào ánh mắt Tuấn Phong hướng về tôi, không có lần nào cử chỉ ngữ điệu của cậu dành cho tôi. Hòn đá vô hình đè nén trong lòng trọng lượng lớn hơn một chút. Chỉ có điều tôi chẳng thay đổi được ý niệm của cậu mà có lẽ một phần do bản thân tôi đã quá quen với một Tuấn Phong như thế.

Tôi không thấy cậu hờ hững với mình nữa, chỉ nhận thấy một Tuấn Phong không phải của tôi!
Đương nhiên, tôi cũng sớm trơ mặt với điều ấy rồi.

Tôi uể oải nghĩ đến những chuyện đâu đâu, vô thức đặt chân lên chiếc ghế đẩu cao ba tấc, vô thức miết qua miết lại một chỗ. Tôi cá là đoạn ấy có thể in hằn hai chữ “Tuấn Phong”.

“Chỗ đó", hắn tận tình chỉ tay, "Cậu ấy đã lau hai lần rồi". Tôi được kéo về thực tế nhìn lên, quả thật thấy cả bốn mắt qua lớp cửa kính sạch bóng.

Thấy tôi ngẩn ra như mất hồn, hắn cố định chiếc ghế đỡ tôi xuống đất: “Đứa con gái như cậu! Có thể chú ý một chút, hạn chế mang bộ não cá vàng thường xuyên được không?”

Chân tôi mới chạm đất, hắn lười biếng thả một câu rồi đi mất. Mọi người nhận xét tôi có bộ óc của một nhà thơ tình lãng mạn, phần khen thì có nhưng đại khái là châm biếm đứa con gái hay mơ mộng hão huyền như tôi. Lần này tương tự, bị hắn chơi chữ đầu óc liền tơ tưởng ra những thứ mông lung bay bổng. Nói chung, tôi không có xu hướng hướng tới mục tiêu mà phóng đại ý nghĩa sự vật hiện tượng thì thái quá.

"Ý cậu ấy nói cậu hậu đậu hay quên đó". Không cần nghĩ, câu trả lời này là Tuấn Phong trả lời giúp tôi.

Xấu hổ hay ngượng ngùng đều không kịp, cơ mặt tôi cứng đờ không dám cười nhưng lại không thể khóc thành tiếng. Vẫn biết có một hiện thực tôi hậu đậu hay quên là điều không ai chối cãi nhưng câu đó thốt ra từ miệng cậu thật sự đau lòng!

Một câu ngắn gọn, xúc tích Tuấn Phong đả động dây thần kinh phấn khích của tất cả những người còn lại. Mặt tôi nóng ran rồi tối sầm lại khi nhìn thấy Ánh Dương đã cất bản mặt sầm sì ngồi một góc cười lăn cười bò.
Cách một quãng vẫn thấu nét mặt ranh mãnh của Kiến Văn, tôi bị hắn triệt để chơi một vố thành công ngoài mong đợi.

Nghe ai đó nói cách để tra ra vị trí của mình trong lòng đối phương chính là làm một sự vật trầm lặng trong một tình huống nào đó, thế nên tôi chẳng muốn khua tay múa chân trước mặt Tuấn Phong làm gì.

Cậu lau sàn nhà, ai dám bước vào địa phận chưa khô ráo ấy tôi không tha. Cậu sắp xếp đồ đạc trong kho trên gác xép tôi giúp cậu kiểm kê rồi ghi lại. Tuấn Phong kĩ tính, chỉ cần tôi không có sai sót ắt trở thành người được tín nhiệm.

Tôi chỉ hy vọng hành động nhỏ của mình được "lưu tâm" chứ không cần thứ ấn tượng đặc biệt nào cả...

Hắn hình như cũng đang muốn gây ấn tượng nhưng chọn cách đi ngược lại với tôi. Thi thoảng nói vài câu đá xoáy thể hiện cái khó ưa hoặc nhất quyết theo sát tôi mỗi lần đi đâu đó.

Trên góc độ thực tế mà nói, ba người chúng tôi giống như đang chơi trò đuổi bắt. Người này nối tiếp người kia vì một người nào đó. Không hề vô lý khi chúng ta xác định mục tiêu và theo đuổi mục tiêu ấy, Tuấn Phong với tôi trước nay vẫn luôn là mục tiêu hàng đầu và duy nhất. Đối với hắn, tôi có lẽ là thứ hứng thú ban đầu...

Sẩm tối công việc chấm dứt sự ngổn ngang, cả một ngày bận bịu cổ họng khô rát khó chịu.
Thời tiết mùa này khiến cái gì cũng dễ khô khan, ai trong chúng tôi đều đã mệt rã rời.

Tôi chủ động một mình rời khỏi, đinh ninh nhớ Tuấn Phong chỉ duy nhất thích nước khoáng có ga. Từ lúc chúng tôi quen biết thói quen ấy chưa từng thay đổi.

Đương nhiên tôi mua loại cậu thích, không riêng cậu mà là cho tất cả. Tôi quan niệm, thích một người trước tiên bản thân phải biết thích nghi với những thói quen của người đó. Giống như một loại thấu hiểu, tôi muốn có những tương đồng nhất định với cậu...

Quay trở lại lọt vào tầm mắt tôi là biểu cảm khó hiểu của hắn trước tiên, tôi lướt xượt qua như thể hắn vô hình, như thể hắn đang muốn gây sự. Kiến Văn nghiêng đầu nhìn ngoái theo nhưng tôi không có ý định dừng lại.

Nét cười thu dần lại khi thấy cậu cười nói rạng rỡ, không phải với tôi...với Ánh Dương ở góc cuối hàng lang. Lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng Tuấn Phong ở phiên vị chủ động, dù Ánh Dương không quan tâm dù Ánh Dương tỏ thái độ bất mãn...cậu vẫn kiên nhẫn vẫn vui vẻ!

Như thể có bức vách nào ngăn cản, hai chân không còn muốn tiến lại nữa. Tôi chợt hiểu cái nhìn níu kéo của hắn ban nãy dành cho mình, có hơi hối hận rồi.

Đôi mắt cậu long lanh như ánh đèn phía đối diện, đó cũng là nơi duy nhất phát ra ánh sáng. Mỗi lần nhoẻn miệng đôi mắt sáng tạo nên một điểm cong nhẹ. Tuấn Phong không mệt mỏi, năng lượng toả ra xung quanh tích cực chưa từng thấy, thứ năng lượng hiếm có tôi bắt gặp.

Như cái thời tiết của mùa này, trời tối đi phủ cả màn đen vào vắng lặng. Tâm trạng tôi đang theo đuổi theo xu hướng "bất chợt" mà trùng xuống không ít. Nghĩ thế nào trong lòng cũng do dự, do dự không rõ vì điều gì. Tâm can tôi vừa bị ai quẹt một que diêm.

Tôi nắm chặt túi nilon đựng nước, tiến lên hai bước, hắn nói với theo: "Cậu cũng muốn trở thành kẻ phá đám à?"

Tâm trạng vốn đã không còn ổn định, hắn khích thế nào cũng đã chạm đến cái tôi trong lòng. Một người không có liên quan thì hà cớ gì tôi phải trình bày dài dòng, tôi không quay đầu, chỉ nói: "Đừng đánh đồng tôi với cậu".

“Không phải đánh đồng, chúng ta giống nhau. Chỉ là cậu không chịu thừa nhận”. Chai nước trong tay bị siết chặt hơn, câu nói của hắn kéo tôi khựng lại.

Hắn cầm chai nước tôi mua cho cậu uống một hơi, không nói không rằng tu đến cạn.

Tôi cứ thế nhìn hắn, bất lực mà cũng giận bản thân. Từ khi nào tôi lại bị người khác chi phối cảm xúc nhiều đến thế, từ khi nào chỉ một Tuấn Phong lại khiến tôi giận hờn cả thế giới dễ dàng đến như thế.

Trong tim có một nhúm cành khô, tâm trí có một mồi lửa nhỏ, thêm một Kiến Văn thích thêm dầu vào lửa. Cơn giận dữ có hắn làm chất xúc tác vô hình đốt cháy phừng phừng.

Tôi trở nên căng thẳng, nặng lời: "Rốt cuộc cậu có hiểu cái gì là của cậu cái gì là của người khác không?". Tôi nói câu ấy chủ yếu nhấn mạnh hắn ngông cuồng, tự đại không có chừng mực. Nhưng nói xong mới cảm thấy bản thân như đang quát, đang trút giận lên hắn.

Kiến Văn nhìn tôi rồi lại nhìn ra chỗ cậu, bình thản nhếch miệng: "Cậu...có hiểu điều đó không?". Hắn vẫn chằm chằm chờ đợi tôi nói gì đó, đuôi mắt ngạo nghễ phẫn nộ.

Bị dùng chính lời lẽ của mình chất vấn, tôi nhất thời không kiểm soát được: "Không phải chuyện của cậu, cũng không liên quan đến cậu”.

Hắn cười nửa miệng thẳng tay quăng vỏ chai nhựa xuống sàn, tiếng động lớn đến nỗi thu hút hết thảy những người còn lại. Tôi giật mình co người e ngại không dám nhìn thẳng. Tôi tự biết Kiến Văn đang khinh bỉ mình, khinh bỉ một người mù quáng chỉ có thể mãi mãi ngoài cuộc.

Hắn nói đủ để tôi và hắn nghe thấy: "Cậu nghĩ thế giới này chỉ có mình cậu ta tồn tại phải không?”, tôi không lên tiếng nhưng trong lòng không hề phủ định.
“Có những thứ chỉ trở nên tốt đẹp khi gặp đúng người, cậu biết không?”

Tôi nhìn Tuấn Phong, nụ cười nửa vời trên môi chưa tắt, cậu nhìn chân chân về phía tôi bằng cái nhìn khó hiểu.
“Vậy cậu cho rằng bản thân cậu đủ tốt đẹp để lấn át cậu ấy trong thế giới này hay sao?”

Có quá nhiều thứ nhỏ bé chi phối phần lớn cuộc sống của chúng ta, chỉ một chai nước lại có thể mang câu chuyện đi xa đến thế này. Chỉ vì một người mà cả tôi và cả hắn cùng chất chứa thù hằn lên người kia.

Tôi thừa nhận, có một vài thời điểm trong thế giới của tôi chỉ có Tuấn Phong - cái người đang không để tôi trong mắt đằng kia.

Tôi đồng ý, có những lúc tôi luôn vì cậu mà ích kỉ với nửa thế giới còn lại, giống như trực diện ích kỉ cãi cọ với hắn vì một vấn đề không đáng
nói.

Chỉ mong có một lần “giá như”, để bản thân tôi những lúc ấy có thể nguội lạnh trước ánh mặt trời của Tuấn Phong hay tôi có thể trân trọng hơn những người quanh mình bằng một phần của cậu. Thì có lẽ, giữa tôi và hắn có thể..chỉ là có thể, sẽ có thêm vài thời điểm để cảm nhận đối phương không chỉ dừng lại ở những lần đấu khẩu vô nghĩa.

Đó là "giá như" của một giá như ở một nơi nào đó còn thời điểm này tôi căn bản không muốn xê dịch điều gì cả, tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý có được một Tuấn Phong.

8h tối, Ánh Dương chào tạm biệt tôi ra về trước tiên. Nhỏ bảo tôi: “Những người đàn ông gây ra phiền phức không cần để tâm nhiều như vậy đâu. Tính cách của cậu ta vốn độc đoán thế mà”, đến người vô lo vô tư như nó cũng nhìn ra giữa tôi và hắn xảy ra vấn đề thì rõ ràng chuyện cãi vã ban này không nhỏ.
Tôi cười cho qua chuyện, chẳng muốn thêm nhọc lòng.

Tôi vốn là muốn cùng Tuấn Phong về nhà, nhưng bị cậu không nói hai lời mà từ chối. Đáng nói hơn lý do cậu từ chối tôi lại là vì hắn: “Tâm trạng cậu ấy có vẻ không tốt. Hai người nên bình tĩnh nói chuyện với nhau thì hơn”, thêm một người biết chúng tôi chiến tranh lạnh.

Tôi nhặt vỏ chai nhựa nằm lăn lóc dưới sàn nhà bỏ vào thùng rác. Hắn vẫn chưa về, ngồi lì dưới đất không chút động tĩnh, thái độ có chút khác lạ.

“Cậu...”. Tôi chợt nghĩ mình nên tiếp cận hắn trước tiên để dành thế chủ động, “Sao vẫn chưa về?”
Hắn hất tóc, mái tóc phai màu vàng hơi ướt xẹp xuống. Hừ nhẹ một cái: “Tôi về rồi cậu sẽ trở thành kẻ cô đơn ở cái nơi này đấy”.
Tôi phì cười, hắn giống như đứa trẻ biết làm nũng sau khi chọc giận ai đó.

Tại sao có những lựa chọn thay đổi vào phút chót, dù ngay sau phút chót ấy có hối hận đi chăng nữa cũng không có cách nào sửa chữa được? Có lẽ bởi vì chấp niệm con người ta một khi quyết định reo xuống sẽ ngấm rất nhanh, tan rất chóng. Nhanh và chóng đến mức chủ nhân của nó muốn dứt ra cũng chẳng được.

Tôi chợt thấy mình và Kiến Văn là ví dụ hoàn mĩ nhất cho cách nói ấy! Bắt đầu sự chăm chút không thuộc về hắn, bắt đầu từ giây tôi cảm thấy bản thân trở nên quá quắt.

Rõ ràng, hành động nào của tôi cũng lấy Tuấn Phong làm trung tâm nhưng rõ ràng mũi nhọn của trung tâm ấy cứ luôn luôn bị hắn dành được. Hắn chủ động cũng được, tôi không kiên định cũng thế. Tóm lại, Kiến Văn suy cho cùng lại là người đánh vào thế yếu của tôi.

“Cậu ta về rồi!”, hắn không hỏi hắn chỉ đang thông báo cho tôi.
“Tôi biết”
“Vậy cậu còn ở lại làm gì?”. Tôi ấy à, không phải muốn ở lại chỉ là...không có tư cách theo đuổi cậu.

Nói thế nào nhỉ, có thể giữa chúng tôi vốn đã tồn tại loại khoảng cách khó nói, khó tả gọi là tự ti. Tôi có thời gian bên cạnh Tuấn Phong, nhưng lại không có cách nào nói cho cậu tình cảm bấy lâu của mình. Tôi có kiên trì bên cậu nhưng không có cách nào khiến bản thân được chú ý.

Tuấn Phong quá tốt đẹp, tốt đẹp với bất cứ ai xung quanh cậu chứ không phải riêng tôi.

Những câu quan tâm, những nụ cười, những cái nhìn của cậu không ít lần khiến tôi ngộ nhận. Cứ ngộ nhận mình là thứ gì đó mà cậu trân trọng, rồi có một ngày tôi cũng đợi được câu nói trân trọng của cậu.
Cậu từng an ủi tôi: “Có một người bạn tốt như cậu bên cạnh đương nhiên phải trân trọng rồi”

Tôi nghe rồi, không vui mà càng không mãn nguyện. Cái danh “bạn bè tốt” bình thường với tôi quá.

Kiến Văn từng giác ngộ tôi, đúng là Tuấn Phong không phải người duy nhất tồn tại trên thế giới này. Hắn xoáy vào tâm can tôi câu
hỏi về tình cảm với cậu. Có thể...tôi trở nên quá đơn phương, quá hy vọng vào mối quan hệ còn chưa kịp đặt dấu bắt đầu này.

Tôi khi đối diện với tình cảm là kiểu người ngu ngốc bất chấp, nhìn tấm lưng của ai kia đi khỏi vừa quen mà vừa lạ. Cho đến khi cái bóng đen dưới sân trường trở nên nhỏ tí khuất dần sau hàng bạch đàn xa xa tôi mới thở dài thôi luyến tiếc.

Nhiều lần tự hỏi, cái bóng lưng ấy có gì để quyết luyến đến thế? Tôi chưa trả lời nhưng mỗi lần tấm lưng kia quay đi vẫn không kìm lòng được mà dõi theo.

Lần này tôi nghĩ về một ngày nào đó không còn luyến tiếc hay nuối tiếc, tôi đang nghĩ nếu có một ngày không nhìn thấy bóng lưng kia nữa mà thay vào đó là khuôn mặt Tuấn Phong như ý muốn. Liệu trong lòng có thể bình thản và an tâm không?

Tôi rơi vào trầm tư...

Hắn đứng sau lưng từ lúc nào: "Người ta đã đi xa lắm rồi"
“.....”
“Đừng nhìn nữa”, hắn đột nhiên xoay vai tôi quay về phía mình.
"Tại sao?", tôi giương đôi mắt mờ mịt vừa nhìn vào bóng tối theo dõi ai kia. Vô tội đặt câu hỏi.
"Rốt cuộc cậu có hiểu thứ gì là của người khác thứ gì là của mình không?". Giọng hắn nhẹ bẫng, không tức giận không răn đe.

Là câu tôi hỏi hắn, hắn lần nữa dùng câu ấy để buộc bản thân tôi phải tự chất vấn chính mình. Thứ thuộc về tôi là thứ gì? Thứ tôi không có được là thứ gì? Tôi có nhiều thứ, sở hữu nhiều thứ. Chỉ duy nhất trong danh sách sở hữu ấy lại không có cậu.

Đối diện hắn, bị cái ghì chặt phía vai áp đảo tôi thấy mình trong mắt hắn nhẹ nhõm lạ thường, sự áp lực với bóng lưng Tuấn Phong tan biến.

Tôi cụp mắt, quay đi ngay khi kịp nhận ra mình đang dần dần bị ánh mắt hắn nuốt chọn.
“Vô vị”

Có một câu hỏi tôi vẫn luôn nhớ và khắc sâu.
"Ở con người cậu ta cậu nhận thấy vị gì?"
Con người hắn hoặc là nói ra mấy câu khó nghe hoặc là nói ra những câu thấm đến tận tim tận gan người khác.

Tôi đối với Tuấn Phong thật ra là kiểu tình cảm nào? Tình cảm của tôi đối với cậu là vì điều gì hay vì thứ gì? Giống như câu hắn hỏi, cũng chỉ là đặt một dấu ba chấm vô tận trong lòng tôi. Mà dấu ba chấm thì không nhất thiết phải có một kết thúc... Tôi vốn dĩ không trả lời được...

Người trẻ thích thì chính là thích thôi, sao phải quản lý do sao phải dằn vặt những chữ "vì"...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK