‘Mẹ mình tốt thật, mình lúc đó chắc chắn là đầu úng nước, không bao giờ bỏ nhà đi nữa đâu!’
Doãn Thường Lăng vừa húp cháo trứng muối thịt nạc, vừa nghĩ.
Mẹ Doãn nhìn con trai mình giờ vẫn còn nấc nghẹn, đau lòng không chịu được, đây là lần đầu con trai khóc trước mặt bà kể từ sau cấp hai.
Đêm qua còn cãi nhau với bố nó, cuộc sống “con trai nổi loạn làm đau lòng tôi” cuối cùng cũng kết thúc rồi.
“Mẹ ơi, muốn ăn nữa.” Doãn Thường Lăng bưng bát không, mắt đỏ hoe.
Mẹ Doãn được gọi mà chua xót, giơ tay xoa đầu Doãn Thường Lăng, “Thằng nhóc này cuối cùng cũng gọi mẹ rồi, ngoan, gọi thêm mấy tiếng nữa cho mẹ nghe.”
Doãn Thường Lăng ngây người, giờ mới nhớ ra kể từ sau khi cậu đến thời kì nổi loạn, cãi nhau mấy lần với người nhà, chẳng còn gọi bố mẹ nữa, nhất thời nội tâm rất hổ thẹn.
“Mẹ, con sẽ gọi mẹ cả đời.”