Cậu giơ nắm tay, đong đưa với Bách Vụ Thanh.
Một vệt nước vụt qua mắt Bách Vụ Thanh, hắn cũng giơ nắm tay đụng nhẹ vào nắm tay của Doãn Thường Lăng, lúc rụt về, cả tay hắn run lẩy bẩy.
“Ây, người anh em, sau này giàu sang phú quý chớ quên nhau nhé!” Doãn Thường Lăng vỗ vai Bách Vụ Thanh, biết rõ rằng đối phương là nhân vật chính, cậu ôm hờ đùi to đúng lúc.
Bách Vụ Thanh nở nụ cười, nói nghiêm túc, “Nhất định sẽ quên.”
Hắn rút điện thoại từ trong túi ra, một bài hát từ từ vang lên, “Hôm nay mình còn chưa khiêu vũ, nhảy bài này với mình được không?”
“… Không thành vấn đề!”
Há miệng mắc quai, phải nhảy bài này.