Trường cấp ba số 1 trước nay đứng đầu cả nước, lần này chắc chắn không tụt hậu, áp lực của học sinh cũng tăng theo phần trăm.
Một thời gian tiếng ai oán không dứt, Doãn Thường Lăng nhìn vở ghi chép bị cậu xếp trên bàn, lật mở với tâm trạng không đọc cũng phải đọc.
Gọn gàng ngăn nắp, giống như con người Bách Vụ Thanh, tư duy mạch lạc, gần như toàn là tinh hoa, Doãn Thường Vân ngẫm nghĩ một hồi, xác nhận tên của thứ này – vở ghi chép của thần đồng tối thượng!
Lần này nợ hai ơn huệ của Bách Vụ Thanh mất rồi.
Doãn Thường Lăng lật nhanh đến cuối, chắc hẳn là ghi chép ngày hôm nay, tuy nhiên cậu phát hiện ra chẳng hiểu chút nào, rất lạ lẫm.
Trong lòng không khỏi dấy lên một suy nghĩ to gan, Doãn Thường Lăng mở vở, rồi lật đến chương cuối cùng, so sánh…
“Đậu…” Biến thái à…