Khổ nỗi mới sáng sớm bố Doãn mẹ Doãn đã phóng đi mất, Doãn Thường Lăng bảo tài xế đón, nhưng tài xế sẽ không giục người ta dậy. Giờ Doãn Thường Lăng đang trong trạng thái cô độc không ai giúp đỡ.
Đang nghĩ mình có sốt đến mức quay về luôn không, cậu mơ màng nhìn bàn tay non mịn của mình, lắc đầu, “Ư… không muốn quay lại.”
“Cạch!” Cửa mở, một người lao tới giường, giơ tay bụm mặt cậu, lạnh căm, dường như đang nói gì đó, Doãn Thường Lăng đã hoa mắt, khó chịu rơi lệ, trong đầu toàn là hỗn loạn, chẳng nghe rõ gì cả, cậu lẩm bẩm: “Anh Hãn?”
Đôi tay đó bỗng cứng đờ.