Bách Vụ Thanh ấn đầu Doãn Thường Lăng, lúc đối phương hé miệng, bèn tấn công thành trì của đối phương, khuấy đảo tất cả, tước đoạt không khí còn sót lại, âm thanh vỡ vụn lơ lửng trong không trung.
Doãn Thường Lăng không trắng bằng Bách Vụ Thanh, cậu có nước da khoẻ khoắn, chân hai người bắt chéo vào nhau, tương phản rất mạnh.
“Em không muốn làm 0… Ư… ha a…” Doãn Thường Lăng ngoạm vai Bách Vụ Thanh, nghe thấy đối phương kêu đau thì lại liếm.
“Thế…” Bách Vụ Thanh rút tay mình ra.
“Đừng ra…” Mắt Doãn Thường Lăng đỏ hoe, ngấn nước, “Với anh… ưm… em thế nào cũng được…”
Ánh mắt Bách Vụ Thanh tối tăm, ưỡn người tiến vào.
Mối tình ngăn cách mấy chục năm trời, đến nay cuối cùng cũng có kết quả.