“Cậu xuống trước đi, tôi thu dọn chút đã.”
“Được.” Bách Vụ Thanh đáp, sau đó là tiếng bước chân xa dần, Doãn Thường Lăng lén lút để lộ một mắt ra nhìn, tình cờ chạm phải ánh mắt của Bách Vụ Thanh quay người lại.
“Buổi tối khiêu vũ cùng tôi được không?”
Doãn Thường Lăng rúc vào chăn, hơi nóng ập thẳng lên mặt, hồi lâu sau, trong chăn vọng ra một tiếng lầm bầm, “Ừm.”
Bả vai cứng đơ của Bách Vụ Thanh thả lỏng, dường như thứ gì đó trong mắt tan chảy, toàn thân toát ra cảm giác đắc ý.