Doãn Thường Lăng không để ý đến anh ta, vẫn tỏ ra khó chịu, tay run rẩy kéo ống quần của Đổng Hãn, “Làm… làm…”
“Gì cơ?” Đổng Hãn không nghe rõ, quỳ xuống ghé tai hỏi.
Người vốn còn ra dáng kiệt quệ, mắt đột nhiên trợn to, hai tay kéo cổ áo của Đổng Hãn dùng sức, đối phương hoàn toàn không đề phòng, bị quẳng như vậy, lúc hoàn hồn lại đã cắm mặt xuống đất rồi.
Doãn Thường Lăng ngồi trên eo Đổng Hãn, chắc chắn người này dù cho co chân đạp ra sau cũng không chạm được vào mình, sau đó cậu xách tai người đó, chậm rãi nói: “Làm cho xong việc đi, không thì… đánh cậu khóc nhè.”