Người có thể theo học ở đây không giàu có cũng cao quý, không thiếu tiền, nhưng ai mà chịu được oan ức chừng này?!
“Xin cậu tôn trọng IQ của tôi, cậu đứng dậy cho tôi!! Dậy!!” Đổng Hãn bất chấp lòng tự trọng của mình, thế mà lại giãy giụa.
Doãn Thường Lăng đâu chịu cho anh ta được toại nguyện, cậu víu cổ anh ta, cứ như cưỡi ngựa, “Tiền! Nếu không tôi đánh cậu thật đó!”
“Đổng Hãn?”
Hai người giằng co toé lửa, ầm ĩ đến mức không tách ra nổi, đột nhiên hai chữ này chòi ra, lập tức khiến Đổng Hãn cứng đờ.
Doãn Thường Lăng ngờ vực nhìn người tới.
Đệt! Không hổ là nhân vật chính, tự phát hào quang thần thánh là thế nào?!
“Bách Vụ Thanh, không phải như cậu thấy đâu!”
Đổng Hãn nói như vậy.
Doãn Thường Lăng: “???” Hiểu lầm! Hiểu lầm khổng lồ!!