Lòng bàn tay Doãn Thường Lăng tê rần, nửa người nối liền bên đó cũng mềm nhũn, giọng nói ấy mang theo móc câu treo hờ bên tai cậu, từ từ quấn quýt, tim đập như nổi trống, cậu hơi hé miệng, khép khép mở mở không nhả ra được câu nào.
Đang ngoài đường mà!!
“Có thích mình không?” Bách Vụ Thanh hơi nheo mắt, cúi đầu ghé sát tai Doãn Thường Lăng, trầm giọng nói.
“Tôi…” Doãn Thường Lăng lùi lại một bước, quay người.
Vãi! Bách Vụ Thanh thích mình? Bách Vụ Thanh thích mình? Thế mà Bách Vụ Thanh lại thích mình?! Sao có thể?!
“Tại, tại sao?”