“Còn phải hỏi à.”
“Ừm…” Bách Vụ Thanh nhìn dáng vẻ không nói thì không ngừng của Doãn Thường Lăng, nhoẻn cười.
“Mình thích mắt, mũi, miệng của cậu, thích cậu lúc nào cũng tươi cười, thích cậu gần gũi, thích vẻ ngạc nhiên thi thoảng xuất hiện trên mặt cậu, thích cậu lúc nghiêm túc, thích cậu lúc thiếu đứng đắn, ban đầu là thích từ cái nhìn đầu tiên, sau này là càng ngày càng thích, bất kể bao nhiêu lần, cứ nhìn thấy cậu, tim đều đập thình thịch.
Mình không thích cậu gần gũi với người khác quá, nhưng mình không có tư cách ngăn cản, ghen tị làm mình phát điên, mình hy vọng cậu cho mình quyền để mình cười cùng cậu, khóc cùng cậu, ghen tuông lúc cậu chơi với người khác, dâng hiến nụ hôn của mình khi cậu buồn, ôm cậu lúc cậu cần, mình muốn ở bên cậu, cho tới mãi mãi.”