Thời gian của các sự kiện này đặt ở đó rõ ràng đơn giản, đọc chẳng khác nào tụng kinh, vào tai trái Giả Dị Gia, rồi ra tai phải Vương Đông Kỳ, quay mòng mòng trong đầu hai người.
Kiểu gì cũng không nhớ nổi.
“Dừng, dừng lại, không ổn rồi, tôi sắp chết rồi.” Giả Dị Gia giơ tay, ngăn chặn hành vi tụng kinh của Doãn Thường Lăng. “Người anh em, mọi khi cậu đều học thuộc như thế này à?”
Doãn Thường Lăng lắc đầu, “Không đọc thế này, tôi quen đọc thầm.”
“Bọn mình đổi sang Toán, Toán đi…” Giả Dị Gia giở sách Toán ra đong đưa, “Tôi vẫn chưa hiểu cái tập hợp gì bao gồm gì.”
Vài phút sau, “Hay là… học Chính Trị đi?”
Bách Vụ Thanh gập sách của mình vào, kéo Doãn Thường Lăng ra một bên, bảo cậu ngồi nghỉ ngơi, sau đó hắn mỉm cười, nhìn về phía hai cái xác kia, “Để anh dạy bọn họ.”
Hai cái xác bật dậy ngay tức khắc.
“Thế… không hay lắm nhỉ?”
“Không phải các cậu muốn cải thiện điểm à?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.
Hai người đó héo úa ngay lập tức, uể oải nghe công thức thong thả thốt ra từ miệng Bách Vụ Thanh, sau đó Vương Đông Kỳ “ồ~”, lát sau Giả Dị Gia cũng “ồ~” nửa hiểu nửa không.
Doãn Thường Lăng phì cười bất lực, mở vở bài tập bắt đầu cày đề.
Mặc dù bị hai người này phá hỏng thời gian ở riêng của cậu và Bách Vụ Thanh, nhưng thi thoảng náo nhiệt cũng rất tốt.
Trong vô thức, mặt trời ngả về tây, đèn phòng được bật, Doãn Thường Lăng không có phản ứng, làm bài tiếp, một cái bóng xuất hiện trên tập đề, giọng nói quen thuộc vang lên, “Vẫn đang làm bài à?”
“Đúng thế, chìm đắm trong học tập không thoát ra được.” Doãn Thường Lăng đáp ngay.
Bách Vụ Thanh khom mình, gác mặt trên bàn cậu, mím môi hơi vểnh lên, giọng ai oán, “Thế khi nào em mới chìm đắm trong anh?”