“Con trai cưng, sắp đến trường rồi.” Mẹ Doãn mong đợi nhìn Doãn Thường Lăng.
Cậu thu lại ánh mắt đang đặt ngoài cửa xe, nghi hoặc “Dạ?” một tiếng.
Mẹ Doãn định nói lại thôi, “Không có gì, con xem có gì quên không mang không?”
“Dạ, không.” Doãn Thường Lăng kiểm tra một lát, cậu căn bản chưa từng lấy đồ ra.
Bố Doãn lái xe, liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, “Con trai, bố lại chuyển cho con một trăm nghìn tiền tiêu vặt hôm nay, nếu muốn đi chơi cùng bạn học thì bố cho thêm ít nữa.”
Doãn Thường Lăng co giật khoé môi, thì ra… nhà cậu đúng là rất giàu, “Không, tan học con sẽ về thẳng nhà, bố mẹ bận, để tài xế đến đón con là được rồi.”