Doãn Thường Lăng ổn định cảm xúc, liếc nhìn hắn, rất muốn nói, ‘Chỗ nào tôi cũng khó ở.’ Nhưng cậu vẫn phải mỉm cười lắc đầu, “Tôi không sao.”
“Thật không?” Bách Vụ Thanh lại gần xoa đầu Doãn Thường Lăng.
Một thoáng gần gũi, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương bao trùm Doãn Thường Lăng, cậu càng dán sát vào tường, một tay đặt trên bức tường tỏa hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.
Bách Vụ Thanh sờ một lúc, thả tay xuống, “Không sốt mà.” Đầu ngón tay này vô tình lướt qua khóe môi Doãn Thường Lăng.
Doãn Thường Lăng: “…” Mẹ ơi con muốn về nhà!!!
“Bạn Doãn, lát nữa là khiêu vũ rồi.” Đang ở cửa ải nguy ngập này, Mộc Vũ Tiểu đến.
“Ừ! Mình đến ngay!!” Doãn Thường Lăng đẩy Bách Vụ Thanh ra, chạy về phía Mộc Vũ Tiểu.
Người thân ơi!!
Mộc Vũ Tiểu thấy ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi của Doãn Thường Lăng, không nhịn được mỉm cười e thẹn, bàn tay bấu chặt vạt áo, tránh cho mình thất lễ.