Thế nhưng cậu ốm đến mức toàn thân bủn rủn, sau khi nhận ra có người đến, hai mắt cậu đen ngòm, chẳng còn hay biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại, cậu đã đến bệnh viện, bố Doãn mẹ Doãn chực chờ bên giường, thấy cậu tỉnh bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Đều tại bố mẹ, không chú ý đến con.” Mẹ Doãn lau nước mắt, đau lòng nhìn con trai mình.
Doãn Thường Lăng lắc đầu, hỏi: “Ai đưa con đến đây thế?”
Vẻ mặt bố Doãn lập tức tỏ ra khen ngợi và an ủi, “Con trai, con có bạn tốt quá! Cả trường chỉ có một mình cậu ta nhận ra con gặp chuyện khi con không đi học!”
“Hả? Ai? Tên là gì?” Doãn Thường Lăng không nghĩ rằng mình có bạn nào tốt thế.
“Hình như tên là Bách Vụ Thanh, con trai, sau này dẫn về cho bố mẹ làm quen, cậu ta là ân nhân cứu mạng con đấy!” Mẹ Doãn nhớ lại cậu trai xinh xắn và lịch sự đó, trong lòng rất yêu thích.
Doãn Thường Lăng từ từ nhắm mắt lại, chắc cậu vẫn đang nằm mơ.