Về mặt học hành, gia đình vô cùng ủng hộ, bỏ xa lấy gần, nhà Doãn Thường Lăng bèn trở thành nơi tụ tập của ba người.
Lúc học, họ thường chia thành hai phe, còn về hai phe đó thì đương nhiên không cần nói cũng biết, dùng bình phong học tập để lén lút hẹn hò yêu đương.
Để không bị lộ tẩy, bốn người cũng ra sức học hành, không thể để cái mác “hẹn hò bỏ bê học hành” dán lên người mình được.
“Ư… trời ơi, tại sao?! Tại sao đáp án lại lệch so với tôi nghĩ nhiều thế?!” Giả Dị Gia mặt xám ngoét, bị tra tấn bởi nghị luận Ngữ Văn đẩy đến bờ vực sụp đổ.
“Thường Lăng, sao cậu được điểm cao thế?”
Doãn Thường Lăng ăn ô mai dâu tây mà Bách Vụ Thanh đưa, thở dài, “Viết mọi suy nghĩ bất khả thi vào cộng thêm đề thi thử hàng ngày, khen được thì khen, viết vĩ mô vào, tình cảm dành cho gia đình đất nước vân vân.”
Giả Dị Gia và cậu nhìn nhau, rồi nhìn đề, bỗng cảm thấy cậu nói chí lắm.