Vậy mà, anh ta lại bị lừa!!!
Anh ta có ấn tượng với thằng nhóc bị đập, trước đây khi chơi bóng rổ, nó toàn đứng gần đó nhìn trộm anh ta, hoặc là chạm mặt ở đủ mọi nơi, rõ là thiếu niên thầm mến!
Sao giờ thấy người này thực ra là luôn tìm cơ hội ra tay lừa anh ta nhỉ?
“Cô ơi, không được, em chóng mặt, buồn nôn…” Thiếu niên thầm mến – Doãn Thường Lăng nằm bò ra bàn cô giáo, sắc mặt tái nhợt.
“Không phải là đập chấn động não rồi chứ? Hay là đưa đến viện kiểm tra xem, Đổng Hãn, sao em lại bất cẩn thế này!” Cô giáo kéo Doãn Thường Lăng dậy, liếc nhìn Đổng Hãn một cách trách móc.
Đổng Hãn rất là oan ức.
“Không được, cô ơi, tiết sau là tiết của cô, để cậu ấy đưa em đi, em không muốn làm lỡ việc học của các bạn khác.” Doãn Thường Lăng kéo cánh tay cô giáo, nói rất chi là hùng hồn.
Cô giáo bị cảm động sâu sắc, chẳng thoái thác, đưa người cho Đổng Hãn bên cạnh, nói: “Giao cho em đấy.”
Đổng Hãn đỡ Doãn Thường Lăng, “???”