“Gì cơ?” Bách Vụ Thanh không nghe rõ, hắn vừa xoa tay vừa lại gần Doãn Thường Lăng, đáng thương nói: “Lạnh quá, sưởi tay được không?”
“Tại sao anh không gọi điện cho em?! Nếu 7 8 giờ sáng hôm nay em mới dậy, anh cũng ở đây chờ em à?” Mắt Doãn Thường Lăng ngấn lệ, trong lòng vừa tức vừa thương, hắn không nghĩ cho sức khoẻ mình được à?
Bách Vụ Thanh run cầm cập, hơi sợ, “Em đừng cáu, lúc anh ra có mang điện thoại, sau đó rơi mất… Số điện thoại cũng chưa thuộc… Vả lại, anh tin em sẽ đến tìm anh mà.”
“Tìm, tìm cái quần què!” Nước mắt Doãn Thường Lăng rơi lã chã, “Tổ sư, anh một mực đòi làm em tức chết à! Đáng đời anh chết cóng, đồ không có não.”
“Đừng khóc mà, lần sau nhất định anh sẽ gọi cho em…”
“Hừ!” Doãn Thường Lăng kéo tay Bách Vụ Thanh, quả nhiên lạnh như băng tảng, “Đến đây, ôm em.”
Bách Vụ Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, ôm Doãn Thường Lăng từ sau lưng, ngoan ngoãn đặt tay vào túi áo đối phương, rồi khom lưng gác cằm lên vai cậu, đẩy cậu đi tiếp.
“Thường Lăng, đi thôi, dẫn em đi xem cái này hay lắm.”