Doãn Thường Lăng ngồi xổm xuống lấy một túi giấy ra từ dưới cái bàn mà từ đầu cậu chưa từng rời đi, mở ra nhìn một cái, đồ vẫn còn đây, bèn đưa cho Giả Dị Gia, “Bóc ra xem đi.”
Giả Dị Gia hưng phấn ra mặt, cậu ta thấy lần sinh nhật này đáng giá quá!!
Vương Đông Kỳ hâm mộ nhìn cậu, “Bạn Doãn, thực ra ba tháng nữa là tôi cũng sinh nhật.”
“Được được, tôi sẽ chuẩn bị trước.” Doãn Thường Lăng cười cứng ngắc, dẫu sao thì bên cạnh còn có Bách Vụ Thanh, không biết đây là tình huống gì, cài đặt của người này không đúng! Đoá hoa kiêu ngạo trước đây chẳng thèm yêu ai, sao giờ lại thích quấn lấy cậu thế?
Làm gì chứ? Lẽ nào còn tưởng rằng tôi là thằng ngu mê mẩn Đổng Hãn trước đây sao?
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới, Đổng Hãn thấy Bách Vụ Thanh ở đây, vội vàng chạy tới.
“Vụ Thanh cậu đứng đây làm gì?”
Cùng lúc này, bên Giả Dị Gia cũng kêu lên “Vãi!”