Vương Đông Kỳ thấy cậu đọc kỹ, đắc chí nói: “Thế nào? Được chứ.”
Giả Dị Gia nhận ra biểu cảm Doãn Thường Lăng khác lạ, bèn sấn tới đọc, sau đó nhìn Vương Đông Kỳ, vỗ vai cậu ta, “Viết cái gì thế?”
“Cái gì là cái gì? Đều là tâm huyết của tôi đấy!!”
Trải qua lần này, Doãn Thường Lăng rút ra kết luận, chữ của Vương Đông Kỳ còn cần luyện tập thêm.
Vở ghi chép của Vương Đông Kỳ không thể dùng nổi, Giả Dị Gia càng khỏi phải nói, chuông vào tiết vang lên, mấy người trở về chỗ ngồi ban đầu.
Đây là tiết cuối cùng ngày hôm nay, tương tự tự học, hết tiết là có thể dọn đồ về nhà.
“Doãn Thường Lăng, có người tìm cậu.”
Phòng học trở nên yên tĩnh, một giọng nói bỗng vang lên.