Bách Vụ Thanh hít một hơi, chớp cặp mắt cay cay, “Có phải cậu… thích cậu ta không?”
Hỏi rất thẳng thừng, như một tảng đá nặng đè trên tim Doãn Thường Lăng, “Tại sao lại nói thế?”
Bách Vụ Thanh nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, trong lòng trống rỗng.
Tại sao không phủ nhận?
“Tôi muốn biết tại sao cậu lại nói thế?” Sao cậu lại nghĩ tôi thích Đổng Hãn? Thích cái qué gì!
Doãn Thường Lăng không thốt ra vế đằng sau, điều cậu muốn biết nhất vẫn là câu hỏi cậu nói ra.
Bách Vụ Thanh nhìn đồng hồ, “Muộn rồi, nên về nhà thôi.”
“Cậu đừng đánh trống lảng!” Doãn Thường Lăng kéo hắn, có thứ gì đó vụt qua đầu cậu, càng ngày càng rõ ràng.
“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về.” Một chiếc ô tô đi tới, dừng trước mặt Bách Vụ Thanh.
Bách Vụ Thanh giằng khỏi tay Doãn Thường Lăng, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tuần sau gặp lại.”