Lúc ba người đến phòng bệnh, cậu ta đang mặc quần áo bệnh nhân đứng ở cửa sổ, nhìn ra xa xăm đầy thi vị. Một miếng dán hạ sốt dính trên trán cậu ta, gió thổi là cậu ta rùng mình.
Vương Đông Kỳ ôm lấy cậu ta từ đằng sau, đóng cửa sổ, giờ Giả Dị Gia mới thoát khỏi thế giới của mình, cậu ta nhoẻn cười, “Ô! Còn biết đến thăm em cơ à!”
“Thế nào rồi?”
“Thì thế thôi, cảm nhẹ mà bị bố mẹ em phóng đại bao nhiêu lần, sốt sắng nhét em vào bệnh viện, không cho đi học nữa.” Giả Dị Gia nhún vai, tỏ vẻ bất lực, quay mình ngồi xuống giường bệnh, vỗ đệm ra hiệu cho mọi người khác ngồi xuống.
Doãn Thường Lăng hơi chau mày, nơi này không giống từng có bố mẹ đến, sạch sẽ quá.
Giả Dị Gia vẫn tươi cười, rõ ràng cậu ta rất vui vì mọi người tới, “Vương Đông Kỳ, dạo này giáo viên có giảng bí quyết điểm cao nào không?”
Vương Đông Kỳ huých nhẹ cậu ta, “Mơ à, có bí quyết điểm cao cũng không kể cho em đâu.”
“Xùy…” Giả Dị Gia bĩu môi, “Bố đây chả thiếu nhé!” Vừa định nói thêm thì đó thì bị Vương Đông Kỳ ôm chầm lấy, chặt vô cùng, không giãy ra nổi, “Đồ ngốc.”
Giọng Vương Đông Kỳ hơi méo mó, nghẹn ngào, Bách Vụ Thanh kéo Doãn Thường Lăng, ra hiệu bảo họ đi trước, chừa không gian cho hai người kia.
“Bị ốm tại sao không kể cho anh, giáo viên nói anh mới biết em ốm.”
“Khóc gì chứ? Chỉ cảm thôi mà, sao làm như em sắp chết vậy?” Cổ họng Giả Dị Gia chuyển động, kìm nén nước mắt muốn trào ra.
“Bố có khóc đâu! Đây là tức giận! Giận em tại sao không kể cho anh biết em bị ốm!” Vương Đông Kỳ ngoạm cổ Giả Dị Gia.
Cơ thể Giả Dị Gia cứng đờ, “Anh là chó à, chẳng phải em lo việc học của anh đấy sao?”
“Không cần phải lo, có bọn tôi mà!” Một giọng nói chen vào, Doãn Thường Lăng kéo Bách Vụ Thanh đang tỏ vẻ cuộc đời không còn gì lưu luyến, miệng cắn hạt dưa, nói rất chắc chắn.
Vương Đông Kỳ lập tức nhảy bật dậy, dái tai đỏ bừng, “Sao các cậu chưa ra ngoài?!” Mắt nhìn đâu?! Học giỏi là có thể ngang ngược không kiêng dè gì thế này à???