Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh ngồi cạnh nhau, hai nhà ngồi đối diện, cứ như thẩm vấn phạm nhân.
“Thi vất vả quá, nào, ăn nhiều vào bồi bổ sức khoẻ.” Mẹ Doãn cười híp mắt nói.
Hai người mỉm cười, gắp một miếng bỏ vào miệng, như nhai sáp nến.
“Bố mẹ, cô chú, mọi người… định làm gì?” Doãn Thường Lăng nhìn bốn người, tay cậu nắm chặt tay Bách Vụ Thanh.
Mẹ Bách chống cằm bằng một tay, không giấu giếm gì, nói thẳng: “Các con đến tuổi trưởng thành rồi, làm gì phải nghĩ cho kỹ.”
“Đúng thế, quyết định rồi à?” Mẹ Doãn hùa theo.
Doãn Thường Lăng trợn to mắt, “Mọi người… biết từ khi nào??”
Bố Doãn hắng giọng, ánh mắt soi mói đáp xuống người Bách Vụ Thanh, “Bố mẹ đều là người từng trải, vụ này mà không nhận ra thì sống uổng phí quá!”
Bố Bách tiếp lời: “Tài xế khai hết rồi.”
Doãn Thường Lăng lườm Bách Vụ Thanh, không phải bảo sẽ không nói sao?!
Bách Vụ Thanh nhún vai, “Bố mẹ, cô chú, con thật lòng thích Thường Lăng, trời đất chứng giám.”
Mặt Doãn Thường Lăng đỏ bừng.
Thẳng thừng thế ư?
Nhìn các vị phụ huynh, đều tỏ ra kinh ngạc, lẽ nào… họ nói chuyện khác?!