Sau đó nhìn thấy người đến, nụ cười ấy bèn biến mất.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh thế này.” Hôm nay Bách Vụ Thanh mặc Âu phục màu trắng thêu hoa văn xanh thẫm, thoạt nhìn, lại là đồ đôi.
Doãn Thường Lăng có cảm giác hình như mình đã bị người này giám sát. “Ừm, trùng hợp quá.”
“Chà! Không ngờ con của giám đốc Bách lại là cậu này, hai đứa là bạn thân đấy, nhìn tuấn tú quá!” Mẹ Doãn nhận ra Bách Vụ Thanh ngay từ cái nhìn đầu tiên, tỏ ra mừng rỡ kéo tay hắn, thấy bố Bách mẹ Bách đều tỏ vẻ nghi hoặc, bèn giải thích: “Mấy hôm trước con trai tôi bị sốt cao, nếu không phải con trai anh chị phát hiện ra, con trai tôi đã…” Nhắc đến lại thấy sợ hãi.
“Ồ?” Bố Bách ngắm nghía Doãn Thường Lăng, cậu thong thả chào hỏi hai người họ, “Chào chú Bách, cô Bách ạ.”
“Chà, được được, thế thì cháu chính là bạn Doãn Thường Lăng phải không?” Mẹ Bách nhận ra, thế mà lại tỏ ra xởi lởi khác thường, cũng như mẹ Doãn, nắm chặt tay con trai đối phương, “Thằng nhóc nhà cô thường xuyên nhắc đến cháu đấy!”
Doãn Thường Lăng: “???”