[Đột nhiên, Kim Lăng lạnh lùng thốt lên: "Ngươi câm miệng cho ta".
Kim Xiển ngạc nhiên: "Ngươi kêu ta câm miệng? Ngươi có ý gì?"
Kim Lăng nói: "Có ý gì? Ngươi điếc hay là choáng đầu, nghe không hiểu tiếng người hả? Câm miệng chính là kêu người đừng ồn ào nữa!"
Bị trói lâu như vậy, Kim Xiển đã sớm nóng nảy trong người, cả giận nói: "Ngươi dựa vào cái gì kêu ta câm miệng?!"
Kim Lăng nói: "Ngươi ở đây thả rắm có tác dụng gì, ồn ào mấy câu thì dây thừng có thể đứt sao? Nghe thấy mà phiền".
"Ngươi!!!" Một giọng nói trẻ tuổi khác cất lên: "Chúng ta hiện giờ bị nhốt ở đây, trên núi nhiều tẩu thi như vậy cũng không biết lúc nào sẽ nhào vào. Lúc này mà các ngươi còn muốn cãi nhau?"
Giọng nói tỉnh táo nhất này đúng là của Lam Tư Truy. Kim Xiển nói: "Là hắn nổi điên trước! Thế nào, ngươi có thể mắng chửi mà không cho người khác mắng chửi hả?! Kim Lăng, hứ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng Liễm Phương Tôn là tiên đốc, thì sau này ngươi cũng vậy sao? Ta cứ không câm miệng đó, ta coi ngươi..." "Rầm" một tiếng, đầu Kim Lăng đột nhiên húc tới, Kim Xiển đau đến mức la lên thành tiếng, mắng "Muốn đánh nhau hả, sẵn sàng phục vụ! Lão tử đang ôm lửa giận đây. Cái đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy nhà ngươi!"
Nghe xong câu này, Kim Lăng càng là tức giận không thể nhịn nổi, bị trói không tiện động thủ, cậu liền dùng khuỷu tay và đầu gối, liên tục tấn công đánh cho đối phương phải kêu ngao ngao lên. Nhưng cậu chỉ có một mình, Kim Xiển lại là một kẻ tới lui thường có tiền hô hậu ủng, mấy thiếu niên vừa thấy gã bị hại, lập tức kêu lên: "Ta tới giúp ngươi!" rồi đồng loạt xông tới.
Lam Tư Truy ngồi gần đó, thân bất do kỷ bị bọn chúng cuốn vào cuộc ẩu đả như nước lũ, lúc đầu còn có thể cố gắng khuyên bảo "Tất cả bình tĩnh, bình tĩnh", nhưng sau khi bị ăn nhầm mấy cú đánh bằng khuỷu tay, bị đau đến liên tục nhíu mày, mặt càng lúc càng đen, cuối cùng hét lên một tiếng, trực tiếp gia nhập luôn vào cuộc hỗn chiến.]
Cái tên Kim Xiển này, đã mắng hắn thì thôi, lại còn dám buông lời độc ác với Kim Lăng, Nguỵ Vô Tiện vừa đọc vừa giận không chịu nổi, cũng may Kim Lăng không làm hắn thất vọng, không nói hai lời đã gấp gáp đánh nhau luôn!
Nguỵ Vô Tiện siết nắm đấm, kêu gào lên: "Kim Lăng làm tốt lắm, ra sức đập cái ĐỒ KHỐN nói năng lỗ mãng kia đi, nhanh lên đừng dùng đầu đập đau lắm, dùng khuỷu tay, dùng chân đá á, đá ngang đá trái! Tư Truy đừng chỉ nhìn chứ, cái loại thiếu đánh này là nên đánh cho tới khi nó ngoan ngoãn mới được!"
Nghe thấy Lam Tư Truy cũng bị ảnh hưởng dẫn đến đánh nhau, Lam Khải Nhân:...... Người này nếu đến ở Lam gia, hậu bối Lam thị sau này thật sự sẽ không giống với đám con cháu thế gia bị lầm đường lạc lối kia hay sao?
Giang Yếm Ly được Kim Tử Hiên lặng lẽ nắm tay, vẫn không khỏi chua xót, con ta chịu khổ rồi.
Là một người cũng có tính tình không bao giờ gắn liền với hoà bình, Giang Trừng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, mắng y thì y cũng chắc chắn sẽ ra tay đánh.
Những người khác: Loại người vô lễ đến mức này, đúng là nên đánh.
Hiểu Tinh Trần lắc đầu nói: "Chỉ là trong hoàn cảnh không biết hoạ phúc như thế, cũng có thể đánh nhau, đám tiểu bối này cũng là tính tình rộng rãi".
Tống Lam không thể phủ nhận, chỉ nói: "Bọn chúng khi đó bằng tuổi ngươi bây giờ".
Lam Vong Cơ – chưởng phạt của Cô Tô Lam thị từ trước đến nay – nghe lời nói của người nào đó, nhớ đến sự việc năm ấy cũng vì tranh cãi rồi dẫn đến đánh nhau, âm thầm thay đổi suy nghĩ, sỉ nhục bản thân, người nhà và gia tộc, dưới tình huống an nguy bảo đảm, ừm, nên đánh!
Lam Hi Thần mỉm cười: Còn tiếp tục như vậy, có lẽ chưởng phạt Lam gia cũng sợ là phải chọn người khác.
[Ba người ở bên ngoài đều không nhìn nổi nữa. Nguỵ Vô Tiện dẫn đầu nhảy đến trước thềm đá của Phục Ma động, quát: "Này! Tất cả nhìn qua đây!".... Các thiếu niên đang đánh nhau một nùi ngẩng đầu nhìn lên, Lam Tư Truy thấy được hình bóng quen thuộc bên cạnh hắn, vui mừng nói: "Hàm Quang Quân!" Lam Cảnh Nghi hét còn lớn giọng hơn nữa: "Hàm Quang Quân a a a a a!"
.... Nguỵ Vô Tiện bước vào Phục Ma động, rút Tuỳ Tiện ra khỏi vỏ, tiện tay ném ra phía sau, một thân hình vụt ra, đón lấy thanh kiếm, chính là Ôn Ninh. Đám con cháu thế gia này lại một trận gào rú lên: "Quỷ Quỷ Quỷ Quỷ Tướng Quân!"
Ôn Ninh giơ Tuỳ Tiện lên.... Đi khắp hang động, chặt đứt dây khổn tiên.... Lam Tư Truy mặt mày lại rạng rỡ, nói: "Mạc... Nguỵ tiền bối. Ngươi là tới cứu chúng ta phải không? Không phải ngươi sai người bắt cóc chúng ta chứ?" Tuy là câu hỏi, nhưng đầy mặt cậu đều là sự tin tưởng và vui mừng, trong lòng Nguỵ Vô Tiện ấm áp, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cậu,.... Nói: "Ta hả? Ta nghèo như thế nào, ngươi cũng không phải không biết, đâu ra nhiều tiền như vậy để thuê người".
Lam Tư Truy liên tục gật đầu nói: "Dạ. Ta đã sớm biết như thế! Ta biết tiền bối là thật sự rất nghèo á!"]
Di Lăng Lão Tổ bị tiểu bối Tư Truy của Lam gia vài ba câu đã đánh cho hiện nguyên hình:....
Nguỵ Vô Tiện giận dữ nhìn chằm chằm vào a Uyển ngây thơ của hiện tại, hay cho ngươi nha a Uyển, uổng công ta bình thường đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi báo đáp ta như thế hả?
Ôn Tình không rõ nguyên do, liên quan gì tới a Uyển?
Nhiếp Hoài Tang phụt cười, rung rung nói: "Không phải chứ Nguỵ huynh, ngay cả một tên tiểu bối cũng nói ngươi như vậy, ngươi đây rốt cuộc là nghèo đến mức nào thế?"
Giang Trừng âm thầm khoái chí, ai biểu ngươi đào tẩu, đáng đời!
Nguỵ Vô Tiện tự đầu hàng nói: "Ta chính là nghèo đến không có tiền thuê người thì thế nào! Đám nhóc đều là bị 'người ta' bắt tới, đây không phải là sơ hở rất lớn của trận vu oan giá hoạ này hay sao?"
Nhiếp Hoài Tang dù bận vẫn ung dung phe phẩy quạt, "Nhưng mà căn bản không có ai tin á".
Nguỵ Vô Tiện: "...."
Nhiếp Hoài Tang: "Ngươi sao có thể nghèo đến mức này?"
Nguỵ Vô Tiện: ".... Vậy không lẽ ngươi rời khỏi gia tộc còn có thể giàu có hay sao?"
Nhiếp Hoài Tang tự tin nói: "Ta đương nhiên là có.... Khụ" có tiền riêng rồi. Những vật quý giá cất giấu riêng của hắn, ngoại trừ một phần nhỏ do người khác tặng, còn lại đều là tự mình mua. Đại ca là sợ hắn mê muội mất ý chí, tiền bạc luôn cho hắn không nhiều lắm, chỉ từ tiền chung, làm sao có thể tích cóp được một Tàng Bảo Các cơ chứ?
Điểm này hắn cũng thật sự là có dự kiến trước, nếu không phải có đại ca ở đây, thì đã muốn chống nạnh kiêu ngạo một hồi rồi!
Nhiếp Minh Quyết: Ta là nên vui mừng hay là nên đánh một trận dã man?
[ "....." Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngoan. Đối phương có bao nhiêu người? Gần khu vực này có mai phục không?"
Lam Cảnh Nghi cướp lời nói: "Đối phương có rất nhiều người! Trên mặt đều dùng sương đen che mờ không thấy rõ mặt mũi, trói chúng ta vứt đến đây rồi mặc kệ.... À à bên ngoài này có rất nhiều tẩu thi! Vẫn luôn kêu gào!"
Lam Vong Cơ thu kiếm vào vỏ, nói với Lam Tư Truy: "Làm tốt lắm".... Lam Tư Truy vội vàng đứng dậy, đứng thật đoan chính thẳng tắp trước Lam Vong Cơ, còn chưa kịp nở nụ cười, Nguỵ Vô Tiện đã hì hì nói: "Đúng vậy, làm rất tốt, Tư Truy nha, cũng biết đánh nhau". Lam Tư Truy lập tức mặt đỏ lên, "Đó, đó là... mới vừa rồi nhất thời xúc động...." Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có người đến gần, quay đầu lại, chỉ thấy Kim Lăng tay chân cứng đờ đứng phía sau bọn hắn.
Lam Vong Cơ lập tức đứng trước Nguỵ Vô Tiện, Lam Tư Truy lại đứng trước Lam Vong Cơ.... Nguỵ Vô Tiện bước ra từ phía sau hai người bọn họ, nói: "Các ngươi làm gì vậy chứ? Người này rồi người kia giống như tiết mục xiếc xếp chồng người vậy".
Sắc mặt Kim Lăng rất là quái dị, nắm tay siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng lại siết chặt, làm như muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng được, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ bụng Nguỵ Vô Tiện nơi bị cậu đâm xuyên một kiếm.... Nguỵ Vô Tiện trái Cảnh Nghi, phải Tư Truy, vòng tay lên cổ hai tiểu bằng hữu, nói: "Được rồi, nhanh chóng đi ra ngoài hết đi".
Lam Tư Truy nói: "Dạ!" Các thiếu niên khác ở trong góc vẫn chen chúc thành một đám không dám nhúc nhích....
.... Lam Tư Truy nói: "Dây khổn tiên đã tháo rồi, cùng lắm thì chúng ta đồng tâm hiệp lực đánh giết ra ngoài thôi, nếu các ngươi không đi, nhỡ đâu lát nữa sau khi chúng ta rời đi đàn tẩu thi kia tràn vào, nhìn địa hình của hang động này, chẳng phải là bắt rùa trong rọ sao?" Nói xong, cậu kéo Lam Cảnh Nghi, hai người cùng vài tên tiểu bối Lam gia đi đầu theo Ôn Ninh đi ra phía ngoài, cả đám thiếu niên nhìn lẫn nhau. Lát sau, một người nói: "Tư Truy huynh chờ ta!" Tiếp theo đó, cùng chạy đi.
Thiếu niên này chính là "Hạt giống đa tình" lúc trước ở Nghĩa Thành đốt tiền giấy, rơi nước mắt cho a Tinh, người khác gọi hắn là Tử Chân, hình như là con trai độc nhất của Ba Lăng Âu Dương thị. Lần lượt mấy người theo sau, đều là những gương mặt quen thuộc ở Nghĩa Thành lần trước. Những thiếu niên còn lại... cũng đành phải căng da đầu đi vòng qua.]
Kim Lăng....
Nếu thật sự bản thân mình... có liên quan thật lớn đến sư tỷ và Kim Tử Hiên, chỉ thọc một kiếm thôi, thì rất nên mà không phải sao?
Còn biết lo lắng cho hắn nữa, thật là một đứa trẻ ngoan. "Cháu trai lớn của ta thật tốt nha, còn biết quan tâm đến đại cữu cữu ta đây nữa chứ". Nếu lớn lên không giống Kim Tử Hiên, giống sư tỷ hơn như vậy càng tốt.
Giang Trừng cũng cảm thấy cháu trai đằng ngoại của mình chỗ nào cũng tốt, nhưng nhìn không nổi người nào đó chiếm vị trí đại cữu cữu, "Quan tâm ngươi á? Bớt tự mình đa tình đi, nó đây là suy nghĩ xem có cần đâm thêm một kiếm không, đỡ cho ngươi nhảy nhót lung tung, cả ngày tìm đường chết".
Nhiếp Hoài Tang nói: "Dù sao cũng là con trai của Tử Hiên huynh, Kim tiểu công tử xác thật là rất tốt, nhưng cái cậu tiểu bối gọi là Tử Chân kia hình như cũng rất được lòng Nguỵ huynh ngươi nha".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Thực sự là rất hợp khẩu vị của ta, là con trai độc nhất của Ba Lăng Âu Dương thị sát bên Vân Mộng, đứa nhóc này chắc là đã sinh ra rồi ha, Giang Trừng hình như từng chuẩn bị quà tặng đưa qua, chà, một đứa bé rất thú vị, sau này có thể kết bạn trúc mã sớm một chút với tiểu Kim Lăng của chúng ta, còn có Tư Truy, Cảnh Nghi nữa, cũng không tồi nha".
Giang Trừng quả thực muốn ra tay xé cái miệng này của Nguỵ Vô Tiện, cục diện Lan Lăng Kim thị còn rối loạn kia kìa, sao có thể đem sư tỷ gả qua đó nhanh như vậy, thành thân còn chưa có, cháu trai lớn làm sao có thể sinh ra nhanh như thế được?