Nguỵ Vô Tiện cũng bó tay cạn lời rồi, đừng nghĩ ta lợi hại như vậy, thật cảm ơn các ngươi coi trọng như thế, ta có cần đứng lên chống nạnh một lúc tỏ ra đắc ý không?
Giang Trừng: Cho phép ngươi khoe khoang ở đây một lát, bởi vì đi ra ngoài ngươi vẫn ở trong cái động xui xẻo kia của ngươi.
Giang Yếm Ly im lặng, a Tiện không trả lời câu hỏi của Hàm Quang Quân, trong lòng nàng luôn có một nỗi bất an không xác định.
Kim Quang Dao: Ngăn cản cơ hội Nguỵ tiên sinh kiến công lập nghiệp thật là ngại ngùng quá.
[.... Ôn Nhược Hàn nói: "Ôn Húc là do y giết?" Mạnh Dao nói: "Không sai. Chính là y. Tông chủ, hiện giờ ngài là ra tay xử lý kẻ thù, hay là kéo đi Địa Hoả điện? Cá nhân ta đề nghị, kéo đi Địa Hoả điện tốt hơn".
.... Ôn Nhược Hàn nói: "Làm theo ý ngươi". Mạnh Dao nói: "Dạ". Nhưng mà, đồng thời lúc hắn nói ra câu "Dạ" này, một tia sáng lạnh lẽo cực cực mảnh vụt loé lên. Ôn Nhược Hàn bỗng nhiên ngừng bặt.
Có tiếng máu chảy nhỏ giọt rơi xuống mặt Nhiếp Minh Quyết.... Trọng thương chống đỡ không nổi nữa, đầu đập mạnh xuống, hai mắt khép lại.
.... Y vừa tỉnh lại, liền phát hiện, mình đang được Mạnh Đao đỡ một cánh tay, nửa kéo nửa cõng miễn cưỡng đi tới. Mạnh Dao nói: "Nhiếp tông chủ?" Nhiếp Minh Quyết nói: "Ôn Nhược Hàn đã chết?"
Mạnh Dao làm như hụt chân một cái, nói: "Chắc là... chết rồi". Trong tay hắn còn cầm một thứ.
.... Nhiếp Minh Quyết trầm mặc một lát, gom đủ khí lực, xuất chưởng đoạt lấy.... Trường đao trong tay, Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: "Ngươi giết bọn họ". Mấy tu sĩ bị bắt cùng với Nhiếp Minh Quyết.
.... Nhiếp Minh Quyết ghét nhất là những lời lẽ đùn đẩy trách nhiệm này, tức giận trong lòng, chém tới một đao.... Mạnh Dao nghiêng mình tránh, biện giải nói: "Thật sự tại ta sao? Nhiếp tông chủ, nếu ngươi và ta đổi vị trí cho nhau...."
Nhiếp Minh Quyết sớm đoán được hắn định nói cái gì, ngắt lời: "Sẽ không!"
Mạnh Dao cũng dường như sức cùng lực kiệt.... Bỗng nhiên, giống như là bùng nổ, lớn tiếng kêu lên: "Xích Phong Tôn!!! Ngươi đến tột cùng có hiểu hay không, nếu ta không giết bọn họ, kẻ phơi thây tại đó chính là ngươi!!!"
Những lời này thật ra tương đương với câu "Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không thể giết ta, nếu không thì ngươi chính là không nói đạo nghĩa", nhưng mà Kim Quang Dao không hổ là Kim Quang Dao, cùng một ý nhưng đổi cách nói, liền mang đến một loại đau thương uỷ khuất và rụt rè. Quả nhiên, động tác của Nhiếp Minh Quyết khựng lại, gân xanh trên trán nổi lên, đứng thẳng bất động một hồi, y siết chặt chuôi đao, quát: "Vậy được! Chém chết ngươi, rồi ta tự sát!"]
Đọc được câu sau, Nhiếp Hoài Tang lập tức không còn rảnh lo giận dỗi Kim Quang Dao nữa, ầm một cái tự mình bổ nhào lên lưng đại ca hắn, duỗi móng vuốt ra ôm lấy kêu lên ngao ngao: "Đại ca tại sao vì chuyện quỷ quái này mà đi tự sát chứ? Nếu ngươi không còn nữa thì ta biết làm sao đây? Sống không nổi nữa mà, cuộc sống này không thể nào trải qua! Đại ca ngươi sao có thể ra đi như vậy chứ?"
Nhiếp Minh Quyết bị cú bổ nhào này suýt nữa trợn trắng mắt, bị bóp cổ đến đỏ mặt lên, bình tĩnh lại một chút, trở tay túm lấy tên ngu xuẩn ở trên lưng xuống, gằn từng chữ một nói: "Câm miệng cho ta, ta còn chưa chết mà, gào khóc cái gì!"
Tập trung nhìn kỹ lại, đệ đệ ngốc tuy rằng không rớt nước mắt, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe một vòng. Nhiếp Minh Quyết lại muốn đập cho một nhát, vô cùng hoài nghi năm đó cha mẹ có phải sinh nhầm giới tính của tên này rồi không?!
Kim Quang Dao thầm nói, nếu lúc ấy Nhị ca đến chậm một chút, hiện giờ Hoài Tang chắc chắn nghẹn một lòng báo thù, ngược lại sẽ không khóc lóc mù mịt trời đất như thế này.
Lam Hi Thần: Vậy là ta đã cứu hai mạng người sao?
Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há mồm, lắp bắp nói: "Hoài Tang huynh thế này thật sự là... đột nhiên nổi tiếng nha!" Còn dám nhảy lên lưng bóp cổ Xích Phong Tôn, có chỗ nào giống tên hèn nhát đâu?
Giang Trừng cười hừ một tiếng, nói: "Khá là bất ngờ, nhưng ngươi cũng không cần kinh ngạc như vậy, dù sao khi điên lên ngươi có thể kinh thiên động địa hơn hắn nhiều!"
Kim Tử Hiên nói: "Đại khái là bị người nào đó lây bệnh rồi đi".
Nguỵ Vô Tiện: "...." Có tin bổn lão tử một lần đánh hai người không hả!
Hiểu Tinh Trần nói: "Còn có cách nói như vậy? Tính tình Nhiếp tông chủ thật là...."
Tống Lam nói: "Dù sao cũng là Xích Phong Tôn can đảm hiệp nghĩa, chẳng có gì lạ".
Ôn Ninh: Ồ, ban đầu Ôn tông chủ không phải thế này nha.
Lam Khải Nhân thầm nghĩ, đã từng là một người đứng đầu tung hoành tu giới, cứ thế thân tử đạo tiêu, cũng không biết chết như vầy và bị tẩu thi bao vây tấn công đến chết, thì kiểu nào đỡ mất mặt hơn một chút?
Nhiếp Hoài Tang chùi chùi hai mắt, nhìn chằm chằm đại ca âm thầm phun tào, ân oán tình thù giữa đại ca và Kim Quang Dao thật là cắt không đứt, càng gỡ càng rối a.
[.... Hai người một người chém một người chạy trốn, đều cả người dính đầy máu, nghiêng ngả lảo đảo... Trong lúc hùng hùng hổ hổ, bỗng một giọng nói ngạc nhiên kêu lên: "Minh Quyết huynh!"
Mạnh Dao vừa nhìn thấy người mới tới như nhìn thấy thiên thần, lăn nhào tới trốn sau lưng hắn: "Trạch Vu Quân!! Trạch Vu Quân!!!"
.... Khí thế của Bá Hạ rào rạt, Sóc Nguyệt bất đắc dĩ ra khỏi vỏ, Lam Hi Thần nửa đỡ nửa chặn y lại, nói: "Minh Quyết huynh bớt giận! Cần gì như thế?" Nhiếp Minh Quyết nói: "Tại sao ngươi không hỏi xem hắn đã làm gì?!"
Lam Hi Thần.... Nói: "Ngươi có biết, mấy lần trước đây, người đưa sơ đồ bày trận của Kỳ Sơn Ôn thị cho ngươi là ai không?"
..... Nhiếp Minh Quyết nhìn Mạnh Dao đang cúi đầu sau lưng hắn (Lam Hi Thần), giữa mày co giật không ngừng, hiển nhiển khó lòng tin nổi.
"....." Mạnh Dao.... Đứng dậy, quỳ xuống trước Nhiếp Minh Quyết.
.... Nhiếp Minh Quyết nói: "Người mà ngươi nên quỳ không phải là ta, mà là những tu sĩ bị ngươi tự tay giết chết".
Mạnh Dao nói: "Ôn Nhược Hàn tính tình tàn bạo, bình thường có chút chuyện trái ý là tâm trạng phát điên. Ta nếu đã muốn nguỵ trang thành thân tín của hắn, há có thể ngồi yên không làm gì? Cho nên..." Nhiếp Minh Quyết nói: "Được lắm, xem ra những việc này ngươi đã làm không ít".
.... Lam Hi Thần thở dài: "Minh Quyết huynh, hắn ẩn núp ở Kỳ Sơn, thỉnh thoảng làm vài việc... không thể tránh được. Khi hắn làm mấy việc đó, trong lòng cũng là...." Nguỵ Vô Tiện thầm lắc đầu: "Trạch Vu Quân này vẫn là... quá thuần thiện".
Sau một hồi lâu, Nhiếp Minh Quyết vẫn đột nhiên giơ đao lên, Lam Hi Thần kêu: "Minh Quyết huynh!"
.... Đao này cuối cùng cũng không thể nào chém xuống được. Bá Hạ vào vỏ, Nhiếp Minh Quyết cũng không quay đầu lại mà xoay người bỏ đi.
.... Từ khi Mạnh Dao bội phản Thanh Hà Nhiếp Thị, thì quan hệ giữa hắn và Nhiếp Minh Quyết không thể so với trước, vậy sau đó tại sao phải kết bái? Theo quan sát của y, nghĩ đến ngoại trừ Lam Hi Thần vẫn luôn hy vọng hai người sẽ tốt đẹp trở lại, chủ động đề nghị, thì quan trọng nhất, có lẽ vẫn là nhớ đến phần ơn cứu mạng này, chịu tình nghĩa đưa tin này.... Y cảm thấy Kim Quang Dao là nhân tài hiếm có, có lòng dẫn dắt hắn trở về đường ngay. Mà Kim Quang Dao đã không còn là thủ hạ của y, sau khi kết bái, mới có thân phận và lập trường để đốc thúc hắn, giống như đốc thúc quản giáo đệ đệ Nhiếp Hoài Tang của y.]
Kim Quang Dao ngạc nhiên ngẩn người ra, hiển nhiên là chưa từng nghĩ đến khả năng này, hắn chỉ vào vách đá hỏi Nhiếp Minh Quyết: "Đại ca, những gì mới đọc... là thật sao?" Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng hừ mạnh một tiếng, không tỏ ý kiến. Phải thì thế nào, không phải thì sao, lão tử tốn tâm tư nhiều như vậy, có tác dụng không?
Nhưng mà người bị thái độ này của Xích Phong Tôn tổn thương lại là bảo bối Nhiếp nhị của đại ca, hắn vươn cổ ra đầy mặt vẻ không tin nổi, thằng nhãi Kim Quang Dao này có thể so với hắn sao? Ở trong lòng đại ca hắn lại rơi xuống vị trí bằng một người như vậy?
Hoài Tang huynh, ngươi quên mất trước khi tới đây ngươi đã gọi qua biết bao nhiêu lần 'Tam ca', nhận qua bao nhiêu 'kho báu quý giá' mà người này tặng rồi hả?
Nhiếp Hoài Tang: Trở về sẽ tiêu huỷ toàn bộ, Trở mặt.jpg
Nhiếp Hoài Tang lại túm túm lấy tay áo của Nhiếp Minh Quyết, đợi y quay đầu lại, liền nghiêm mặt nói: "Đại ca, sau khi ta trở về nhất định sẽ học tập đàng hoàng, nghiêm túc luyện đao, ngươi đừng kêu ta liên hôn thành thân biết không?"
Nhiếp Minh Quyết: "...." Đây lại là gắn sai cọng dây thần kinh nào rồi?
Lam Khải Nhân nghe câu 'Trạch Vu Quân quá thuần thiện' kia, vị tông chủ đương nhiệm này của Lam thị bọn họ trong trắng chưa trải đời, khoan dung độ lượng, đây là sở trường của hắn, nhưng hiện giờ xem ra cũng có thể là điểm yếu trí mạng của hắn. Lặng lẽ thở dài một tiếng, trong lòng tính toán, sau này trở về, sắp xếp lại sự vụ trong tộc, dành ra thời gian nửa năm cho Hi Thần, để lại Sóc Nguyệt, Liệt Băng, chỉ cầm theo bội kiếm bình thường, ra ngoài du ngoạn, phùng loạn tất xuất một trận. Hy vọng hắn có thể cảm nhận được ồn ào náo nhiệt của thế gian, sự phong phú đa dạng của nhân gian, tâm cảnh có thể có chút tiến bộ!
[Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, Lan Lăng Kim thị tổ chức mấy ngày hoa yến.... Người đến kẻ đi, trước tầm nhìn rộng lớn của Nhiếp Minh Quyết, hai bên đều cúi đầu chào hỏi y, kêu một tiếng Xích Phong Tôn. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Sự khoa trương này, sắp bay lên tới trời rồi. Những người này đều là vừa sợ vừa kính Nhiếp Minh Quyết. Người sợ ta không ít, nhưng người kính ta lại không nhiều lắm".
Kim Quang Dao đã đứng bên cạnh toà nhà Tu Di. Kết bái cùng với Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần, sau khi nhận tổ quy tông, lúc này giữa mày hắn đã điểm một nốt chu sa.... Sự lanh lợi không thay đổi, khí độ lại ung dung, có thể còn hơn xa lúc trước.
Ở bên cạnh hắn, thế mà Nguỵ Vô Tiện còn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Tiết Dương.
Lúc này Tiết Dương tuổi rất trẻ, tuy nét mặt vẫn còn trẻ con, nhưng vóc dáng cũng đã rất cao. Trên người cũng mặc áo khoác Kim Tinh Tuyết Lãng, đứng cùng một chỗ với Kim Quang Dao, như cành liễu trước gió xuân, một bộ thiếu niên phong lưu. Bọn hắn làm như đang nói chuyện gì đó thú vị.... Tiết Dương bật cười ha hả, không chút để ý quét mắt khắp nơi nhìn các tu sĩ đi lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt nhàm chán, phảng phất những người này đều là rác rưởi biết đi. Gã nhìn đến Nhiếp Minh Quyết, không hề có ý sợ hãi như người khác, ngược lại còn hướng về bên này nhe nhe răng nanh ra. Kim Quang Dao phát hiện sắc mặt Nhiếp Minh Quyết không tốt, vội vàng thu lại nụ cười, nói khẽ với Tiết Dương một câu, Tiết Dương liền phất phất tay, lắc lư đi về phía bên kia.]
Kim Tử Hiên lại nhíu mày một trận, hoá ra lúc ấy, đã hiện ra manh mối ban đầu rồi sao?
Nhiếp Minh Quyết cũng tỉnh táo lại, vì sao lúc ấy không nhìn ra chứ?
Hiểu Tinh Trần thở dài, vị Tiết Dương này dường như nổi loạn bẩm sinh hay sao ấy nhỉ? Cũng không biết một ngày nào đó Vô Tiện sư diệt có thể bẻ cho gã đi đường ngay lại được hay không.
Tiết Dương cũng không nghĩ tới, khi Xích Phong Tôn cộng tình, sẽ đọc thấy phần của mình, lại còn có một màn khiêu khích y như vậy. Bất quá cũng không quan trọng, nhìn thấy dáng vẻ thở dài của Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương khẽ cười một tiếng, dù sao cũng sẽ không có gì khác biệt.
[.... Nhiếp Minh Quyết nhíu mày: "Tiết Dương của Quỳ Châu?" Lông mày Nhiếp Minh Quyết nhíu càng chặt hơn... Hắn (Kim Quang Dao) không dám biện giải nhiều, lấy cớ tiếp đãi khách đến, vội vã không ngừng bỏ trốn sang bên kia...... Quay người lại Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đã đi lên.
.... Lam Vong Cơ lúc này, bề ngoài vẫn còn mang chút vẻ ngây ngô, nhưng vẫn là biểu tình lãnh đạm cự người từ xa ngàn dặm kia. Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện lập tức dính trên mặt y bất kể thế nào cũng không rời ra. Mặc kệ y có nghe được hay không, Nguỵ Vô Tiện cứ lo tự mình vui vẻ reo lên: "Lam Trạm! Ta nhớ ngươi muốn chết rồi! Ha ha ha ha ha ha!"
..... Người đứng bên cạnh Giang Trừng kia, chính là Nguỵ Vô Tiện bản gốc. Hắn nhìn thấy chính mình, một thân hắc y, bên hông giắt cây sáo đen tuyền, tua rua đỏ tươi rũ xuống.... Gật đầu chào hỏi về phía bên này, tư thái hiện ra vẻ hơi ngạo mạn, một bộ tỏ ra rất cao thâm khó dò, coi thường chúng sinh. Nguỵ Vô Tiện thấy tư thế này của mình khi trẻ tuổi, ê răng một trận, cảm thấy thật là làm bộ làm tịch, hận không thể xông lên hành hung hắn một trận mới hả.
.... Hai người cúi đầu, đầy mặt nghiêm túc mỗi người nói một câu, Nguỵ Vô Tiện bật cười ha ha thành tiếng.... Lúc ấy, câu nói của hắn chính là: "Giang Trừng, Xích Phong Tôn cao hơn ngươi thật nhiều, ha ha". Câu còn lại của Giang Trừng là: "Cút. Ngươi muốn chết".
Ánh mắt Nhiếp Minh Quyết xoay trở về, nói: "Nguỵ Anh vì sao không mang kiếm?"
.... Lam Hi Thần cười nói: "Vị Nguỵ công tử này từng nói, toàn bộ lễ nghi phiền phức hắn đều không quan tâm, đừng nói là không mang kiếm, ngay cả không mặc quần áo, thì người khác có thể làm gì hắn? Thật là tuổi trẻ mà".
Nghe lời lẽ ngông cuồng của chính mình năm đó được nói ra từ miệng người khác, cảm xúc đó thật là khó có thể hình dung, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút mất mặt, lại không thể làm gì khác. Lúc này, chỉ nghe Lam Vong Cơ ở bên cạnh khẽ nói: "Khinh cuồng".
Hai chữ này đập vào lỗ tai Nguỵ Vô Tiện, gõ vào khiến tim hắn không hiểu sao cũng đập lỡ hai nhịp.]
Nhiếp Hoài Tang thở ra một hơi thật sâu, thầm lặng hô thật to ở trong lòng: Cho hỏi, còn, có, ai?
Thấy bản gốc của mình thì cảm thấy ê răng, phê bình làm bộ làm tịch, muốn động thủ hành hung; thấy đại ca hắn, câu nói đầu tiên chính là cười nhạo tông chủ nhà mình lớn lên không cao; thậm chí, cộng tình với đầu của đại ca mình nhìn thấy Hàm Quang Quân, cũng có thể không quan tâm mà reo lên 'nhớ muốn chết rồi', đây là vô tâm vô tư tới cỡ nào hả! Thật sự là NHỚ MUỐN CHẾT RỒI à?
Đầu mày của Nhiếp Minh Quyết cũng cau lại, đột nhiên thấy rất may mắn cộng tình chỉ là đồng cảm, chứ không phải thay thế linh hồn, nếu thật sự từ trong miệng y phun ra một câu nhớ muốn chết ai ai ai đó, lại còn tim đập lỡ hai nhịp, còn là một nam nhân, thì y tuyệt đối sẽ nhấc Bá Hạ chém xuống một đao tiễn người đến suối vàng một lần nữa xếp hàng đi đầu thai!
Hiểu Tinh Trần vừa cố gắng nín cười, vừa kiên trì hỏi một câu "Sư điệt ngươi thật sự từng nói như vậy? Ngươi không mặc quần áo?" Nghe xong liền cảm thấy hình ảnh này sao mà dung tục đến thế cơ chứ? Sợ không phải là có bệnh đi?
Chính là một tên có bệnh đó, Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi, tên gia hoả này vứt hết mặt mũi của hắn không tính, còn vứt luôn mặt mũi của ta! Có bản lĩnh thì bây giờ động thủ hành hung một trận đi!
"....." Nguỵ Vô Tiện cười toe toét, không muốn đáp lại lời nói vừa nghe là biết ăn nói lung tung, nói đại cho có, quay đầu lại tiếp tục trêu ghẹo Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, nghe thấy ta nói nhớ ngươi có vui vẻ không? Với lại tại sao cứ nói ta khinh cuồng nha?"
Lam Vong Cơ mím mím môi, một câu 'Không biết xấu hổ' dạo quanh trong miệng một vòng, vẫn là không thốt ra được!