Lát sau, Tô Thiệp đội cơn mưa to quay trở về, giận không thể dằn được... Oán hận nói: "Thuộc hạ bất lực. Con chó này thế mà... thấy tình thế không dễ đánh lại liền lập tức chạy trốn, còn chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai khác!" Kim Quang Dao lắc lắc đầu, nói: "Sợ nó sẽ còn dẫn thêm người tới. Bên này phải đánh nhanh rút gọn". Tô Thiệp nói: "Đám phế vật này! Ta đi vào đốc thúc."
Kim Lăng thì nhẹ nhàng thở ra... Do dự một lát, nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, còn tấm đệm nào không?"... Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ đứng lên, đẩy tấm đệm y đang ngồi qua. Kim Lăng vội nói: "Cảm ơn! Không cần đâu, ta vẫn nên lấy tấm đệm của mình..." Lam Vong Cơ nói: "Khỏi." Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Hai người nghiêm trang ngồi chung trên một tấm đệm, thế mà cũng không chen chúc lắm... Kim Lăng gãi gãi đầu, kéo Giang Trừng qua ngồi. Tự mình ấn huyệt vị trên ngực để ngăn máu chảy, sau khi ngồi xuống, Giang Trừng ngước mắt lên, liếc nhìn hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở bên kia một cái, nhưng rất mau lại rũ mắt xuống, sắc mặt nặng nề, không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, từ hậu điện truyền đến một tiếng kêu mừng rỡ như điên: "Tông chủ! Đào tới rồi! Đã lộ ra một góc!" Sắc mặt Kim Quang Dao giãn hẳn ra, rảo bước đi về phía hậu điện, nói: "Nhanh chóng tiếp tục! Ngàn vạn lần cẩn thận. Thời gian không còn nhiều lắm"
... Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngồi chung với nhau, Giang Trừng ngồi một bên, Kim Lăng cũng kéo tấm đệm của mình qua. Trong tiếng mưa rơi ào ào, im lặng xấu hổ một trận... Cũng không biết vì cái gì, Kim Lăng lại làm như rất muốn để cho bọn họ giao lưu một phen, nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên nói: "Cữu cữu, may mà vừa rồi ngươi chặn được sợi dây đàn kia, nếu không là tiêu rồi"
Giang Trừng mặt mày đen thui, nói: "Ngươi câm miệng cho ta!" Nếu không phải cảm xúc của y không ổn, không kiềm chế chặt Kim Quang Dao để cho hắn trộm được khe hở đánh lén bên này, thì bản thân mình cũng sẽ không rơi vào tay địch. Hơn nữa Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hoàn toàn có thể tự tránh được sợi dây đàn kia... Kim Lăng vụng về nói chuyện thay cho cữu cữu của mình, nhưng ngược lại càng làm cho cục diện trở nên xấu hổ hơn.]
Có một số việc không phải ngươi muốn tránh, là có thể tránh được.
Giống như trong sách, sau khi 'Giang Trừng' vào miếu Quan Âm, bằng mọi cách lảng tránh 'Ngụy Vô Tiện', sau đó bị Kim Quang Dao ép buộc phải đối mặt, Ngụy Vô Tiện cũng không dám phỏng đoán 'Giang Trừng' sau khi rơi vào tình huống này còn trúng kế bị đâm một kiếm, tính tình bùng nổ tới trình độ nào. Cũng may trong sách còn có cậu nhóc Kim Lăng ở đó, hai người cho dù muốn nói rõ ra, chắc cũng sẽ không làm đến mức quá khó coi...... nhỉ.
Trong sách thế nào, đợi một chút là có thể biết, nhưng ngoài sách dường như Giang Trừng cũng không khá hơn là mấy.
Sau khi nói chêm chọc cười, miên man suy nghĩ một hồi, Ngụy Vô Tiện mới hậu tri hậu giác phát hiện, Giang Trừng thế mà vẫn yên lành ngồi nguyên ở kia chớ.
Giang Trừng ấy hả, bình thường nói y một câu không bằng ai đó là sẽ không cam lòng cào xé tâm can, không thể không so sánh, bây giờ bị đọc thấy người ta đâm cho một kiếm ngay ngực, vẫn không nhảy dựng lên hướng về phía Mạnh Dao thể hiện tinh thần bất khuất một phen ư?
Bất quá cũng đúng thôi, tốt xấu cũng là người làm tông chủ, làm sao có thể không tiến bộ tí nào? Có lẽchỉ cần không tìm đường chết đến bên tai y hét lên 'Ngươi - bị - đâm - rồi', thì sẽ không nổi cơn thịnh nộ như trước đây đâu nhỉ.
[Sau khi bị quát lớn, Kim Lăng lúng túng câm miệng. Giang Trừng mím chặt môi không nói nữa. Ngụy Vô Tiện cũng không nói gì. Nếu là trước đây, ít nhiều gì hắn cũng phải cười nhạo Giang Trừng một phen, bị người ta nói khích vài câu đã chịu không nổi, để cho người ta tận dụng sơ hở, nhưng hôm nay ngẫm lại mấy lời Kim Quang Dao đã nói, còn có gì không rõ nữa. Giang Trừng đã biết sự thật.
Lúc này, Lam Vong Cơ lại vỗ hai cái lên lưng hắn, Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên, thấy thần sắc không tỏ ra ngạc nhiên của y, ánh mắt gần như có thể nói là nhu hòa, trái tim rung lên, nhịn không được khẽ nói: "...... Ngươi biết rồi?"
Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nói: "... Ôn Ninh." Tùy Tiện ban đầu là Ôn Ninh cầm trong tay, bây giờ lại rơi vào tay Giang Trừng. Mà trên đường rời khỏi Liên Hoa Ổ, Ôn Ninh lại im bặt không nhắc đến chuyện này. Ngụy Vô Tiện nói: "Y nói lúc nào?" Lam Vong Cơ nói: "Lúc ngươi hôn mê."
Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta là rời đi Liên Hoa Ổ như vậy?!"... Lam Vong Cơ nói "Y rất áy náy."
Ngụy Vô Tiện mang theo một chút tức giận nói: "...... Ta đã luôn dặn mãi, kêu y đừng nói!"
Bất chợt, Giang Trừng mở miệng: "Đừng cái gì?" Ngụy Vô Tiện ngớ ra, cùng Lam Vong Cơ nhìn qua. Chỉ thấy Giang Trừng một tay che vết thương lại, lạnh căm căm nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thật vô tư, thật vĩ đại. Gắng làm chuyện tốt, còn nhẫn nhục chịu khổ không cho ai biết, thật khiến người ta cảm động. Ta có phải nên quỳ xuống khóc lóc cảm tạ ngươi hay không hả?"
... Sắc mặt Lam Vong Cơ lạnh đi. Kim Lăng thấy biểu tình của y không tốt, vội vàng che trước người Giang Trừng, sợ Lam Vong Cơ một chưởng đánh chết hắn, vội la lên: "Cữu cữu!" Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện cũng bắt đầu có chút khó coi... Trầm mặc một lát, rầu rĩ nói: "Ta không kêu ngươi cảm tạ ta." Giang Trừng "Ha" một tiếng, nói: "Phải rồi, làm chuyện tốt không cầu báo đáp, cảnh giới cao đúng không. Đương nhiên không giống ta. Trách không được phụ thân ta lúc còn sống thường xuyên nói ngươi mới là người chân chính hiểu gia huấn Giang gia, có phong thái Giang gia." Ngụy Vô Tiện nghe không nổi nữa, ngắt lời nói: "Được rồi."
Giang Trừng lạnh lùng nói: "Cái gì được rồi? Ngươi nói được rồi là được rồi à? Ngươi hiểu rõ nhất! Ngươi cái gì cũng mạnh hơn ta! Thiên tư tu vi, linh tính tâm tính, các ngươi đều hiểu, ta cảnh giới thấp — vậy ta là cái gì?!?!" Y đột nhiên duỗi tay, làm như muốn túm cổ áo Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ một tay ôm lấy đầu vai Ngụy Vô Tiện, bảo vệ hắn ở phía sau, tay kia hất bay cánh tay của Giang Trừng thật mạnh, trong mắt đã ẩn ẩn lộ ra lửa giận. Đòn này của y tuy không chứa linh lực, nhưng sức lực lại cực kỳ lớn, chấn động làm cho vết thương trước ngực Giang Trừng lại nứt toác, lập tức máu tươi ào ạt tuôn ra. Kim Lăng cả kinh kêu lên: "Cữu cữu vết thương của ngươi! Hàm Quang Quân, thủ hạ lưu tình!" Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Giang Vãn Ngâm, nói năng cẩn trọng!"]
Ngụy Vô Tiện: Ta sai rồi, không nghĩ tới tận mười ba năm sau, vẫn là tính tình như vậy, tiến bộ gì đó, hoàn toàn không có khả năng tồn tại.
Tên nhãi Giang Trừng này có thể không rối rắm Mạnh Dao, hoàn toàn là vì Ngụy Vô Tiện hắn chống đỡ ở phía trước chứ gì.
Cũng không ngờ, hai người này lại sắp đánh nhau rồi nha!
Giang Yếm Ly nhìn nhìn hai tên đệ đệ, vẫn cảm thấy cho dù Hàm Quang Quân không ra tay, a Trừng cũng sẽ không động thủ với a Tiện vào lúc này, bất kể là a Trừng của hiện tại, hay là a Trừng của tương lai.
Chỉ là hố ngăn cách giữa hai người, chung quy vẫn phải chính bọn hắn vượt qua.
Giang Trừng cười nhạo thành tiếng, sau mười ba năm dày vò thật dài, từ khi 'Ngụy Vô Tiện' được hiến xá quay trở về, luôn luôn ở cùng với Lam Nhị kia như hình với bóng, ngược lại nhiều lần tan rã trong không vui cùng với y, ngay cả một cơ hội hai người ôn tồn nói một câu cũng không có, rốt cuộclà nên trách ai?
Y đã nói sai chỗ nào ư? Nếu vĩ đại vô tư, nhẫn nhục chịu khổ để gạt mọi người, vào thời điểm thế này cũng không nên tránh ở sau lưng Lam Nhị không lên tiếng chứ!
Tiết Dương giơ tay 'ngáp' một cái, "Loại tiết mục tranh giành ghen tuông này có gì hay đâu, còn không nhanh đọc tiếp đi?"
Lam Vong Cơ: "......" Ai?!
Giang Trừng: "......" Tranh giành ghen tuông?!
Nhiếp Hoài Tang: Ôi trời, thế mà lại có cảm giác ngọt ngào như mật là thế nào nhỉ?
Ngụy Vô Tiện: "...... Tiết Dương, nếu ngươi không cần quả dưa ở trên cổ kia, muốn gấp gáp phi thăng sớm một chút thì tiếp theo cứ nói hươu nói vượn nữa đi!"
Tiết Dương: Mẹ kiếp bị doạ tỉnh rồi ~
Kim Tử Hiên: Mới vừa rồi chỉ cảm thấy Giang Vãn Ngâm nói chuyện quá chua chát, hoá ra không chỉ chua vì sự ưu đãi của cựu Giang tông chủ đối với Ngụy Vô Tiện, mà còn chua vì chơi chung với Lam Vong Cơ nhưng lại không chơi chung với y à?
[Lam Hi Thần cởi áo khoác ngoài ra, đắp lên người Nhiếp Hoài Tang đang run bần bật vì lạnh, nói: "Giang tông chủ, chớ kích động. Ngươi rống thêm hai câu nữa, thương thế sẽ càng nặng." Giang Trừng đẩy Kim Lăng đang chân tay luống cuống đỡ y ra, tuy rằng mất máu, nhưng máu lại không ngừng dồn lên não, sắc mặt của y lúc trắng lúc đỏ, nói: "Dựa vào cái gì? Ngụy Vô Tiện, ngươi cmn dựa vào cái gì?" Ngụy Vô Tiện ở phía sau Lam Vong Cơ cứng đờ nói: "Cái gì dựa vào cái gì?"
Giang Trừng nói: "Giang gia chúng ta đã cho ngươi bao nhiêu hả? Rõ ràng ta mới là con của ông ấy, ta mới là người thừa kế của Vân Mộng Giang thị, chỗ nào cũng bị ngươi đè bẹp suốt nhiều năm như vậy. Ơn dưỡng dục, thậm chí là sinh mạng! Sinh mạng của cha mẹ ta, tỷ tỷ ta còn có Kim Tử Hiên! Bởi vì ngươi, chỉ còn lại một mình Kim Lăng không cha không mẹ!" Kim Lăng toàn thân chấn động, đầu vai xụi xuống, biểu tình cũng ủ rũ. Ngụy Vô Tiện giật giật đôi môi, cuối cùng là không thể nói ra đượcđiều gì, Lam Vong Cơ quay người lại, nắm lấy tay hắn. Giang Trừng ở bên kia vẫn không thuận theo không buông tha, mắng thật to: "Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc người vi phạm lời thề của mình trước, phản bội Giang gia chúng ta là ai? Chính ngươi đã nói, tương lai ta làm gia chủ, ngươi làm thuộc hạ của ta, cả đời phù trợ ta, Cô Tô Lam thị có Song bích thì Vân Mộng Giang thị chúng ta có Song kiệt, vĩnh viễn không phản bội ta không phản bội Giang gia, lời này là ai nói?! Ta hỏi ngươi những lời này đều là ai nói?! Đều cmn bị ngươi nuốt sạch rồi phải không?!"
Y càng nói càng kích động: "Kết quả thì sao? Ngươi đi che chở người ngoài, ha ha! Lại còn là người Ôn gia. Ngươi ăn của bọn họ bao nhiêu cơm gạo?! Không chút do dự nói đào tẩu là đào tẩu! Ngươi xem nhà của chúng ta là cái gì?! Chuyện tốt đều bị ngươi làm hết, nhưng mỗi khi làm chuyện xấu lại luôn là thân bất do kỷ! Bị bất đắc dĩ! Có nỗi khổ khó nói gì đó! Nỗi khổ?! Cái gì cũng không nói với ta, coi ta như một tên ngốc!!! Ngươi thiếu Giang gia chúng ta bao nhiêu? Ta không nên hận ngươi sao? Ta không thể hận ngươi sao?! Dựa vào cái gì hiện giờ ta ngược lại giống như còn phải xin lỗi ngươi?! Dựa vào cái gì ta một hai phải cảm thấy ta cmn giống như một vai hề suốt nhiều năm như vậy?! Ta là cái thứ gì? Ta chỉ xứng đáng bị sự rực rỡ chói loá của ngươi chiếu vào đến không mở mắt nổi hay sao?! Ta không nên hận ngươi sao?!" Lam Vong Cơ đột nhiên đứng dậy, Kim Lăng hoảng sợ che trước người Giang Trừng, nói: "Hàm Quang Quân! Cữu cữu của ta bị thương......"
Giang Trừng chưởng một cái làm nó té sấp xuống, nói "Để y tới! Ta sợ Lam Nhị y hay sao!" Nhưng, ăn phải cú đánh này, Kim Lăng lại ngây ngẩn cả người. Không riêng gì cậu, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần, tất cả đều bất động.
Giang Trừng, đã khóc. Y vừa chảy nước mắt xuống, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "...... Dựa vào cái gì...... Ngươi dựa vào cái gì không nói cho ta!"]
Lần đầu tiên giằng co với Giang Trừng về chuyện kim đan, còn cảm thấy thương cảm mờ mịt, không biết làm sao, lần thứ hai nhắc tới cũng không tránh khỏi chua xót khó chịu nổi... Bây giờ đọc lại, Ngụy Vô Tiện sững sờ tại đó, trong lúc hoảng hốt lại có suy nghĩ là: Mặc kệ là Giang Trừng nào, lúc biết sự thật về kim đan, đều không thể tránh được việc rắc nước đái mèo như thế này có phải không? Nhưng so ra, Giang Trừng già đầu sau 13 năm vẫn mất mặt hơn một chút.
May mắn là Giang Trừng không biết cái suy nghĩ quỷ quái trong lòng Ngụy Vô Tiện, bằng không sợ là nhịn không được lại muốn thanh lý môn hộ một lần nữa, thật là đáng mừng mà.
Ngược lại Giang Trừng hết lần này đến lần khác đang khuyên nhủ bản thân, nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm, 'chính mình' bất ngờ biết được sự thật, như thế cũng là không thể tránh khỏi. Sau khi lăn qua lộn lại, rốt cuộc có thể bình tâm tĩnh khí, nhưng một Giang Vãn Ngâm khác nói những lời giống như cục đá đè nặng trong lòng đó, suy cho cùng không nhẹ nhàng hạ xuống.
Đôi tay siết thành quyền rồi lại thả ra, thả ra rồi lại siết vào, sau khi lặp lại rất nhiều lần, Giang Trừng mới nói: "Thực xin lỗi." Thực xin lỗi, ngươi không nợ Giang gia, Liên Hoa Ổ bị huỷ diệt không phải là lỗi của ngươi, chuyện của sư tỷ và Kim Tử Hiên ngươi cũng là bị tính kế, ta đều biết hết rõ ràng, ta không nên hận ngươi.
Cũng không thể nói là hận.
Mỗi người đều biết Giang Vãn Ngâm hiếu thắng ghen tị, bất kể chuyện gì cũng đều không cam lòng ở phía sau người khác, nhưng người mà y thực sự muốn vượt qua, trước nay đều chỉ có một người.
Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, cái người mà y muốn vượt qua, người thân cuối cùng ở trên đời, rốt cuộc tìm không trở lại được, cho nên có lẽ, luôn phải làm chút gì đó để dời đi sự thật đáng sợ này, nếu không, y sẽ thật sự phát điên mất.
Cho dù lúc này không ngồi cùng nhau, Ngụy Vô Tiện cũng biết, lời này của Giang Trừng là nói với hắn, hoặc là, nói với 'Ngụy Vô Tiện' ở thế giới kia.
Nhưng thật ra, đối với hai bọn hắn - những người từ nhỏ mặc chung một cái quần cho đến lớn – mà nói, cũng không cần lời này, có rảnh nói vài lời chua chát, chi bằng dưới ánh trăng say bét nhè một trận, dưới tàng cây đấm nhau một trận càng thực tế hơn.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện đè nặng giọng xuống nói: "Ngươi đúng thật là nên xin lỗi, chỉ một câu 'Thực xin lỗi' là đủ rồi hả?"
Giang Trừng: "......" Ngươi cmn đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước nha.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi vẫn là khi dễ trí nhớ của ta không tốt phải không? Ai nói với ngươi mấy lời như 'cả đời', 'vĩnh viễn' này? Ta là cái người tuỳ tiện hứa hẹn chung thân với người khác như vậy sao?"
Giang Trừng: "......"
Lam Vong Cơ: "......"
Nói nửa ngày thế mà không ai đáp lại, Ngụy Vô Tiện thở phì phì, sắc mặt hung dữ nói: "Lam Trạm, trí nhớ của ngươi tốt hơn ta, ngươi nói xem chúng ta đã nghe qua đoạn 'Cô Tô Lam thị có Song bích, thì Vân Mộng có Song kiệt ' nguyên văn câu nói là như thế nào hả! Ta cũng muốn trong sạch có được không?"
Vừa nghe hai chữ 'trong sạch', Lam Hi Thần lại đột nhiên nhớ tới tuyên bố khí phách của Di Lăng Lão Tổ ở đoạn đầu kia, lúc này vừa vặn bổ sung nửa câu sau, 'Đừng làm hỏng sự trong sạch của ta! Ta còn muốn tìm một nam nhân tốt! '
Được rồi, bản tông chủ biết quyết tâm muốn vào Lam gia của Vô Tiện ngươi, yên tâm chắc chắn sẽ không có bất kỳ trở ngại gì, xin đừng tận dụng cơ hội chứng minh bản thân được không!
Những người khác có trí nhớ còn tốt liền bắt đầu nhẩm lại mấy câu Ngụy Vô Tiện nói lúc ấy: Tương lai ngươi làm gia chủ, ta sẽ làm thuộc hạ của ngươi, giống phụ thân ngươi và phụ thân ta vậy. Cô Tô Lam thị có Song bích là cái gì, Vân Mộng chúng ta có Song kiệt!
Ôi trời, hình như thật sự không có từ 'cả đời' này nha!
Sau khi nghe Lam Vong Cơ nhỏ giọng đọc lại một lần xong, Ngụy Vô Tiện càng có tự tin, lời nói cũng rất có thâm ý, "Đều nói là 'giống phụ thân ngươi và phụ thân ta vậy', phụ thân ta sau đó đi lang thang săn đêm khắp nơi mọi người đều biết, nhưng trong tu chân giới trước nay cũng chưa từng có ai phủ nhận Ngụy Trường Trạch là thuộc hạ của Giang Phong Miên đúng không? Làm sao tới phiên ngươi liền trở thành căm giận bất bình như vậy chứ?"
Ồ, vậy nên ngươi rời khỏi Giang gia là học theo phụ thân ngươi? Di Lăng Lão Tổ thật sự là người bày mưu tính kế, đặc biệt có óc tiên tri, rất tuyệt vời đúng không...... Ngươi ngay cả lời mình từng nói qua cũng không nhớ, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin vậy?!
Giang Trừng chịu đựng mấy đường gân xanh nhảy tưng tưng trên trán, kéo ra một nụ cười vô cùng khủng bố, há miệng nói ngay: "Cút!" Mẹ kiếp đừng hòng lại bước vào Liên Hoa Ổ một bước nào, cùng đạo lữ của ngươi cút đi lang thang săn đêm khắp nơi đi cái đồ KHỐN NẠN!
Lam Vong Cơ: Ừm, Ngụy Anh suốt đời là của ta.