Nguỵ Vô Tiện trong lòng khịt mũi coi thường: Ai thèm đi khu vực săn bắn của nhà ngươi!
Ai ngờ, Kim Tử Hiên còn tự mình ra quyết định, nói: "Vừa vặn tháng sau ta rảnh rỗi, có thể dẫn nàng đi". Giang Yếm Ly nhẹ giọng nói: "Đa tạ ý tốt của Kim tông tử. Nhưng không cần phiền toái đâu".
Kim Tử Hiên sửng sốt, bật thốt ra: "Tại sao?"
Loại vấn đề này, làm thế nào có thể trả lời tại sao? Giang Yếm Ly làm như cảm thấy bất an, cúi đầu xuống.
Kim Tử Hiên nói: "Nàng không thích xem săn bắn?"
Giang Yếm Ly gật gật đầu, Kim Tử Hiên nói: "Vậy tại sao lần này nàng đến đây?"
Nếu không có Kim phu nhân cực lực mời, Giang Yếm Ly tất nhiên sẽ không tới, nhưng lời này làm sao nói ra?
Thấy Giang Yếm Ly im lặng, sắc mặt Kim Tử Hiên lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ khó coi, sau khi nghẹn hồi lâu, đột ngột nghẹn ra một câu: "Nàng là không thích xem săn bắn hay không muốn ở cùng với ta?"
Giang Yếm Ly nhỏ giọng nói: "Không phải...." Nguỵ Vô Tiện biết, nàng sợ Kim Tử Hiên mời nàng là vì ý của Kim phu nhân, nhưng trong lòng y lại thật sự không muốn, nàng không hy vọng miễn cưỡng y. Nhưng Kim Tử Hiên... chỉ biết đời này của mình còn chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy, không chỉ là lần đầu tiên trong đời bị cô nương cự tuyệt, mà càng là lần đầu tiên mời cô nương bị cự tuyệt, một cổ sát khí xông thẳng lên giữa chân mày, sau một hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Cũng như nhau".
Giang Yếm Ly nói: "Thực xin lỗi". Kim Tử Hiên lạnh lùng nói: "Nàng có gì mà phải xin lỗi, tuỳ nàng muốn nghĩ sao cũng được. Dù sao vốn dĩ cũng không phải ta muốn mời nàng. Không muốn đi thì thôi".]
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, lần cuối cùng nói chuyện lỗ màng gì đó, đổi ý có được không? Nhìn tên Kim khổng tước như vậy, quý công tử Kim thị bọn họ thể hiện vẻ ngạo mạn thật là vô cùng nhuần nhuyễn đó nha.
Y rốt cuộc có cái gì mà kiêu ngạo?
Khu vực săn bắn riêng là ghê gớm lắm hả, làm như không ai có vậy.
"Kim công tử tu vi thâm hậu, hào khí ngất trời, sau này nếu rảnh rỗi, không ngại tới 'Khu vực săn bắn riêng' của Nguỵ mỗ một chuyến, trên Loạn Tán Cương các loại hung thi oán linh muốn cái gì có cái đó, cũng không làm bị thương ai hết, bất quá đi vào một chuyến thì có đi mà không có về thôi, Kim công tử có hứng thú không?"
"A Tiện!" Giang Yếm Ly có chút dở khóc dở cười, nàng biết A Tiện đây là đang bênh vực người bị bắt nạt là nàng thôi, so đo chi li như thế thật sự không phải là tác phong hành sự xưa nay của a Tiện, chỉ là, mấy lời không nói trước đó thì thôi, đã giảng hoà rồi, có phải nên bỏ qua một vài chuyện rồi không?
Nguỵ Vô Tiện giả về mếu miệng, méc: "Sư tỷ, chuyện này không thể trách ta, tỷ xem y kìa, cưỡng ép mời tỷ đi cái khu vực săn bắn riêng quỷ quái gì đó không được, lại bởi vì mất mặt mà nói lời xấu xa với tỷ, Kim khổng tước chính là cảm thấy, tỷ còn không quan trọng bằng mặt mũi của y đó!"
Nhiếp Hoài Tang cũng hùa theo nói: "Đúng vậy đúng vậy, chính là những người khác, có ai hẹn hò cô nương người ta đến nơi máu me như khu vực săn bắn đâu? Muốn có được trái tim đối phương, đừng nói bị cự tuyệt một lần, có 18 lần cũng phải chịu! Ngẫm lại lúc trước, Nguỵ huynh đối với Hàm Quang Quân khoanh tay mời mọc bao nhiêu lần, nhiệt tình nhiều thế nào, ra sức nhiều thế nào, mà Hàm Quang Quân hoặc ngoảnh mặt làm ngơ, hoặc lời lẽ nghiêm khắc từ chối, nhưng sau đó Nguỵ huynh vẫn mang gương mặt tươi cười chào hỏi thấy không".
Nguỵ Vô Tiện thoải mái cười to, chỉ cảm thấy Nhiếp Hoài Tang lấy hắn làm ví dụ thật là tuyệt vời, chính như thế, hắn mới là ứng cử viên phu quân hoàn hảo đó nha.
Hàm Quang Quân ở phía sau hắn lại không nghĩ như vậy, nghe xong lời Nhiếp Hoài Tang nói còn muốn biện giải vài câu, nhưng Nguỵ Vô Tiện trước kia cũng như bây giờ hình như đúng là đều không thèm để ý đến việc đã bị y cự tuyệt bao nhiêu lần? Vậy sau này có nên vẫn cự tuyệt hắn nhiều lần nữa không? Đây thật sự là một vấn đề sâu xa cần phải suy nghĩ.
Kim Tử Hiên cạn lời, ban đầu cảm thấy Nguỵ Vô Tiện nói rất là âm dương quái khí, chọc cho người ta nghẹn khuất, nhưng sau đó nghe những lời này của Nhiếp Hoài Tang, thế mà cảm thấy lời nguỵ biện này cũng có vài phần đáng khen?
Nếu công tử thế gia nổi danh lừng lẫy Nguỵ Vô Tiện và Nhiếp Hoài Tang đều đã nói như thế, vậy thì... đúng là lý do này sao?
Được rồi, y biết rồi, so sánh với tức phụ, mặt mũi gì đó không đáng một đồng được chưa, Giang Trừng, Giang đại tông chủ, Vãn Ngâm huynh, ngươi có thể đừng TRỪNG MẮT nữa được không!
[Nguỵ Vô Tiện máu xông lên đỉnh đầu, vốn định lập tức lao ra lại đánh cho Kim Tử Hiên một trận, nhưng nghĩ lại, khiến sư tỷ thấy rõ bộ mặt thật của người này cũng tốt, từ đây sẽ phỉ nhổ vào mặt y vạn lần, không bao giờ muốn y nữa, vì thế kềm chế cơn giận, nghĩ vẫn nên nhịn xuống một chút. Giang Yếm Ly đôi môi run rẩy, cũng không nói gì, hơi cúi người hành lễ với Kim Tử Hiên, thấp giọng nói: "Xin lỗi không tiếp được".
Nàng xoay người rời đi, lặng lẽ trở về một mình. Kim Tử Hiên lạnh lùng đứng một lát, nhìn chỗ khác, một hồi sau, bỗng nhiên kêu lên: "Đứng lại!" Giang Yếm Ly lại không quay người lại, Kim Tử Hiên càng giận, ba bước đuổi theo tiến tới định chụp lấy tay nàng, nhưng trước mắt chợt loé lên một thân hình màu đen, còn chưa thấy rõ, ngực đã bị một chưởng. Kim Tử Hiên chém ra một kiếm, lùi lại mấy bước, tập trung nhìn kỹ, cả giận nói: "Nguỵ Vô Tiện, sao lại là ngươi!"
Nguỵ Vô Tiện chắn trước người Giang Yếm Ly, nổi giận nói: "ĐM ta còn chưa nói, sao lại là ngươi?!"
Kim Tử Hiên nói: "Vô cớ ra tay ngươi điên rồi hả!" Nguỵ Vô Tiện đánh ra một chưởng nói: "Ta đánh chính là ngươi! Kêu vô cớ cái gì, ngươi thẹn quá hoá giận túm lấy sư tỷ của ta muốn làm gì??"
Kim Tử Hiên lắc mình né qua, còn đâm hắn lại một kiếm, nói: "Ta không túm lấy nàng chẳng lẽ để cho nàng một mình đi lung tung trong núi sao?!" Luồng kiếm này bị một luồng kiếm khác đánh bay lên, vút thẳng lên trời, Kim Tử Hiên vừa thấy người xuất hiện, ngạc nhiên nói: "Hàm Quang Quân?" Lam Vong Cơ thu Tị Trần, đứng ở giữa ba người, giữ im lặng.]
Kim Tử Hiên lúc này chắp tay xin lỗi Nguỵ Vô Tiện, thái độ của y trước đây kém, bị đánh một chưởng cũng là đáng. Đặc biệt là một kiếm kia của y đối với Nguỵ Vô Tiện, lúc ấy Nguỵ Vô Tiện không mang kiếm không nói, mà thậm chí trên người cũng không có kim đan, nếu không phải Hàm Quang Quân ở đó, sợ là bọn họ sẽ có kết cục càng tồi tệ hơn.
Nguỵ Vô Tiện xua xua tay, ý bảo miễn lễ. "Đừng tưởng rằng xin lỗi, là ngươi và ta có thể nói chuyện đàng hoàng, sau này bị ta túm được, nên mắng vẫn mắng, nên đánh vẫn đánh, bổn Lão tổ cũng sẽ không nhường ngươi!"
Có thể nói đây thực sự là một lời xin lỗi sao? Không có ý gì khác đấy chứ? Hắn thà là Kim khổng tước giống như trước đây, hở một chút là dùng quyền cước đấu nhau với hắn, đánh nhau một trận, đại khái cũng không muốn cái thái độ kiểu 'Ngươi không có kim đan, ta ra tay nếu thắng cũng không vẻ vang gì' thế này. A, bổn Lão tổ cho dù không có kim đan, cũng có thể đánh ngươi một trận quỳ rạp trên mặt đất kêu cha gọi mẹ đó!
Kim Tử Hiên: Vốn tạ lỗi là vì bản thân lỗ mãng, nếu so kiếm ngay tại lúc đó vạch trần chân tướng kim đan có thể sẽ gây ra hậu quả khủng khiếp, cho dù họ Nguỵ là người mạnh mẽ bảo vệ sư tỷ, chẳng lẽ tâm nhãn quá đặc biệt lại hiểu nhầm cái gì đó rồi?
Những người khác cũng tham dự cuộc đi săn lần đó: Hoá ra hai luồng kiếm quang bay lên tận trời kia là có ngọn nguồn như vậy sao.
Nhiếp Hoài Tang nói: "Lúc ấy ta còn rất tò mò là chuyện như thế nào, ngược lại xem ra cũng là nhờ Hàm Quang Quân".
Nguỵ Vô Tiện thuận miệng nói: "Ồ, nếu tò mò, tại sao không thấy ngươi tới xem vậy".
Nhiếp Hoài Tang: "Người nhiều thường có nghĩa thị phi cũng nhiều, ngươi cũng nói, ta chính là đi theo để ngắm phong cảnh mà, cần gì phải tự đi tìm phiền toái đúng không?"
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, nói ngắn gọn, chính là thực lực không đủ, lại giả ngốc thành tính. Như vậy sao có thể kết giao bạn tốt, sau này nhất định vẫn phải chỉnh đốn lại mới được.