Hai người đều là đệ đệ được nàng che chở từ nhỏ mà lớn lên, chỉ khi bọn họ đều sống khoẻ mạnh bên cạnh, thì đối với nàng mà nói mới thật sự là viên mãn.
Giang Trừng rất nghe lời a tỷ nhà mình, vừa nghe vừa thỉnh thoảng 'Dạ' một tiếng. Y biết a tỷ trong thời gian này rất bận lòng Nguỵ Vô Tiện, y làm sao thật sự có thể buông tay mặc kệ, cho nên đối với việc tỷ tỷ mặc áo cưới cùng y đi Di Lăng Lão Tổ gặp Nguỵ Vô Tiện, cũng là chuyện trong dự kiến. Nhưng kỳ thật, hắn chỉ là đang suy nghĩ về lập trường của 'mình' đối với Ôn Ninh mà thôi. Thiên Thư này, hoặc là Nguỵ Vô Tiện, đều thật sự rất hiểu y.
Uỷ khuất nửa ngày vẫn không được phản ứng, Kim Tử Hiên nhịn không được càng thêm uỷ khuất, tức phụ à, ta đây thì sao?
Giang Yếm Ly xinh đẹp mỉm cười, rồi mang một chút e lệ nữ nhi thường tình, sắc mặt nàng ửng đỏ nói với vị hôn phu của mình: "Chàng là phụ thân con trai a Lăng trong tương lai của ta mà".
Kim Tử Hiên: Cười ngây ngô.jpg
Nguỵ Vô Tiện & Giang Trừng: →_→
[Sau một hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện mới cười nói: "Ta biết! Ta nghe nói..." Giang Trừng nói: "Ngươi nghe ai nói?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi quản ta". Giang Yếm Ly ngượng ngùng nói: "Nhưng mà... chỉ có một mình ta, không thấy được tân lang đâu". Nguỵ Vô Tiện làm ra vẻ khinh thường: "Ta cũng không thèm nhìn tân lang gì đó". Hắn đi vòng quanh Giang Yếm Ly hai vòng, khen: "Đẹp!" Giang Trừng nói: "Tỷ, ta đã nói mà. Là thật sự đẹp".
Giang Yếm Ly luôn luôn rất tự mình biết mình, nghiêm túc nói: "Các ngươi nói cũng vô dụng. Lời các ngươi nói, không thể coi là thật". Giang Trừng bất đắc dĩ nói: "Tỷ không tin ta, lại cũng không tin hắn. Có phải một hai ai kia nói đẹp, thì tỷ mới tin hay không hả?" Nghe vậy mặt Giang Yếm Ly càng đỏ hơn, màu đỏ lan tới vành tai trắng nõn, ngay cả phấn hồng đánh mặt cũng không che giấu được, vội nói sang chuyện khác: "A Tiện... đặt tên đi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đặt tên gì?" Giang Trừng nói: "Tên cho cháu trai còn chưa sinh ra của ta".
Lễ còn chưa hoàn thành, bây giờ đã nghĩ đến việc đặt tên cho cháu trai tương lai. Nguỵ Vô Tiện lại không cảm thấy kỳ lạ, nửa điểm cũng không khách khí, nghĩ nghĩ liền nói: "Được. Thế hệ tiếp theo của Lan Lăng Kim thị là đặt tên có chữ Như. Kêu là Kim Như Lan đi".
Giang Yếm Ly nói: "Được á!" Giang Trừng lại nói: "Không hay, nghe ra giống Kim Như Lam, Lam trong Lam gia. Đời sau của Lan Lăng Kim thị và Vân Mộng Giang thị, tại sao phải giống Lam gia (Như Lam)?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam gia cũng không có gì không tốt mà. Lan là quân tử trong các loài hoa, Lam gia là quân tử trong các thế gia. Tên hay". Giang Trừng nói: "Trước kia ngươi cũng không nói như vậy". Nguỵ Vô Tiện nói: "Kêu ta đặt tên không phải kêu ngươi, ngươi ý kiến cái gì". Giang Yếm Ly vội nói: "Được rồi, ngươi biết a Trừng là thế này rồi mà. Vẫn là y đề nghị ta để cho ngươi đặt tên đó. Cả hai đừng ồn ào nữa, ta có mang theo canh cho các ngươi, chờ một chút".]
Lam Hi Thần: "Cám ơn Nguỵ công tử đã quá khen".
Lam Vong Cơ giương mắt liếc nhìn huynh trưởng một cái: Người Nguỵ Anh khen chính là ta.
Kim Tử Hiên – cha của con trai tương lai mình: Con trai ta cứ thế bị giống 'Lam' gia rồi? Thôi, hai vị đại cữu cao hứng là được.
Kim Tử Hiên sau khi 'bị ép' nghĩ thông suốt, quên có chọn lọc vấn đề gia đình của mình hiện giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu, nói với Giang Yếm Ly: "A Ly lúc nào cũng xinh đẹp nhất".
Nhiếp Hoài Tang - người năm đó chứng kiến vụ ẩu đả: Tử Hiên huynh... thật sự làm rất tốt.
Lúc Nguỵ Vô Tiện nghe thấy, vẫn rất là hài lòng đối với việc 'mình' đặt tên cho cháu trai, chỉ là câu phản đối kia của 'Giang Trừng', đặt vào hiện tại lại mang một chút ý nghĩa khác biệt, cúi đầu nhìn a Uyển đang ghé vào đùi hắn tự mình chơi rất vui vẻ, nhớ tới cái tên của đệ tử 'Lam gia' tương lai này, là Tư Truy....
Rồi lại liếc mắt sang Lam Trạm bên cạnh, thấy ánh mắt y có chút mơ màng, chắc là đang nghĩ 'Nguỵ Anh đặt tên cũng nghĩ đến ta' nè phải không, Nguỵ Vô Tiện cong môi cười, nói: "Giang Trừng ngươi sao lại nói như vậy chứ, 'Như Lan' rõ ràng là mang ý nghĩa hy vọng tiểu Kim Lăng kế thừa Lan Lăng Kim thị, đạt được thành tựu, càng thêm huy hoàng á".
Giang Trừng: KHÔNG TIN!
Lam Vong Cơ: Hoá ra Nguỵ Anh không phải đang khen ta sao (??_?)
Nguỵ Vô Tiện: ヾ(≧▽≦*)o
Kim Tử Hiên: Các ngươi thật sự để ta vào mắt đấy hả.
Giang Yếm Ly nói: "Được rồi, mặc kệ mang ý nghĩa nào cũng đều rất tốt mà, cứ quyết định như vậy đi."
Những người khác: Chính xác, so với 'Tiểu Bình Quả', 'Tuỳ Tiện', Nguỵ Vô Tiện có thể nghĩ ra chữ 'Như Lan' mang ý nghĩa phong phú như vậy, đã rất lợi hại rồi.
Kim Tử Hiên:.... Tức phụ nói rất đúng.
[Nàng đi vào nhà lấy thố canh, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng liếc nhìn nhau. Lát sau, Giang Yếm Ly ra tới chia cho hai người mỗi người một chén, rồi lại vào nhà, lấy ra chén canh nhỏ thứ ba, đi ra ngoài cửa, nói với Ôn Ninh: "Ngại quá, chỉ có chén nhỏ. Cái này cho ngươi". Ôn Ninh vốn đang cúi đầu đứng canh chừng, thấy thế, thụ sủng nhược kinh nói lắp bắp: "A... còn, còn có phần của ta?" Giang Trừng bất mãn nói: "Sao còn có phần của y?"
Giang Yếm Ly nói: "Dù sao ta cũng mang nhiều như vậy, ai gặp cũng đều có phần". Ôn Ninh lúng ta lúng túng nói: "Cảm ơn Giang cô nương... Cảm ơn". Y ôm thấy chén nhỏ canh múc đầy ngập, ngượng ngùng mở miệng nói, cảm ơn, nhưng mà, hắn không ăn. Cho hắn cũng là lãng phí. Ngươi chết sẽ không ăn cái gì. Giang Yếm Ly lại chú ý tới khó xử của y, hỏi thăm vài câu, đứng ở ngoài cửa trò chuyện cùng Ôn Ninh.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng thì đứng ở trong nhà. Giang Trừng nâng chén lên, nói: "Kính Di Lăng Lão Tổ". Nghe thấy cái danh hiệu này, Nguỵ Vô Tiện lại nghĩ tới lá cờ tung bay trong gió, cực kỳ khí phách kia, khắp đầu đều là tám chữ to lộng lẫy ánh vàng 'Vô Thượng Tà Tôn Di Lăng Lão Tổ', nói: "Câm miệng!"
Uống một ngụm, Giang Trừng nói: "Vết thương lần trước thế nào". Nguỵ Vô Tiện nói: "Sớm lành rồi".
Giang Trừng nói: "Ừ". Dừng một chút, lại nói: "Mấy ngày thì lành?" Nguỵ Vô Tiện nói: "Không đến bảy ngày, ta từng nói với ngươi rồi, có Ôn Tình ở đó, chỉ là chuyện vặt. Bất quá, ngươi cmn là đâm thật".
Giang Trừng ăn một miếng củ sen, nói: "Là ngươi kêu y đánh gãy cánh tay ta trước. Ngươi bảy ngày, cánh tay ta treo hơn một tháng". Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ nói: "Không tàn nhẫn một chút sao giống được? Dù sao cũng là tay trái, không ảnh hưởng ngươi viết chữ. Thương gân động cốt một trăm ngày, treo ba tháng cũng không coi là nhiều". Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng trả lời lắp bắp của Ôn Ninh. Trầm mặc một hồi, Giang Trừng nói: "Sau này ngươi cứ thế này à? Có tính toán gì không".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Tạm thời không có. Đám người kia cũng không dám xuống núi, ta xuống núi người khác cũng không dám chọc ta, chỉ cần ta không chủ động trêu chọc thị phi là được". "Không chủ động?" Giang Trừng cười lạnh nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi có tin hay không, cho dù ngươi không trêu chọc thị phi, thị phi cũng sẽ trêu chọc đến ngươi. Muốn cứu một người thường là bó tay chẳng có cách nào, nhưng muốn hại một người, lại có cả trăm ngàn cách". Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nói: "Một người mạnh địch được mười người giỏi. Bất kể kẻ đó có trăm ngàn cách, kẻ nào tới thì ta giết kẻ đó". Giang Trừng nhàn nhạt nói: "Ngươi trước nay đều không nghe bất kỳ ý kiến nào của ta. Hẳn sẽ có một ngày ngươi biết rằng, những lời ta nói mới là đúng". Y uống một hơi hết chén canh còn lại, đứng lên, nói: "Uy phong. Ghê gớm. Không hổ là Di Lăng Lão Tổ".
Nguỵ Vô Tiện phun ra một cục xương, nói: "Ngươi nói xong chưa".]
Lần này Nhiếp Hoài Tang đứng về phía Giang Trừng, đối với cách nói này của Nguỵ Vô Tiện cũng rất là không tán thành, bỏ qua một bên không nói tới chuyện tu vi quỷ đạo cao thâm khó dò kia của Nguỵ Vô Tiện, chỉ riêng Âm Hổ phù thôi đã thật sự khiến người ta thèm muốn, huống hồ, có ngàn ngày làm cướp, làm gì có ngàn ngày đề phòng cướp, bó hẹp phạm vi hoạt động thật sự không phải là thượng sách gì cả.
Nhưng không phải là thượng sách, thì có cách nào khác là thượng sách nữa đâu? Quản trời quản đất, còn có thể quản được lòng dạ tham lam của những kẻ dối trá đó hay sao?
Một người mạnh địch được mười người giỏi là không sai, nhưng thứ nhất Nguỵ Vô Tiện không phải thật sự là tà ma ngoại đạo tàn sát người vô tội, thứ hai đơn thương độc mã đấu với toàn bộ huyền môn bách gia của tu chân giới, thì cho dù có thành công cũng sẽ là đôi bên cũng thương tổn, cũng sẽ không đạt được hiệu quả mong muốn. Nếu không thành công, thì chính là như nội dung đã đọc được, huyết tẩy Bất Dạ Thiên, sau đó hồn phi phách tán chẳng còn lại chút gì.
Chỉ là đặt vào hiện tại, cho dù có thể lôi kéo được ba vị tông chủ trong bốn đại gia tộc đứng về phía Di Lăng Lão Tổ, nhưng muốn từ từ bịt miệng công chứng, cộng thêm xoá bỏ tiếng nói của các môn phái nhỏ, các thế gia phụ thuộc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thôi, một công tử ăn chơi chuyên vẽ quạt chọc chim như hắn nghĩ mấy chuyện này làm gì, điều hắn tương đối cảm thấy hứng thú chính là, đều cùng là có huyết hải thâm thù với Ôn thị, tại sao thái độ đối xử với Ôn Ninh của Giang huynh lại kém tỷ tỷ Giang gia nhiều như vậy chứ? Giống như hắn và đại ca nhà hắn, ra sức chém chết nhiều Ôn cẩu làm việc ác, đám người già phụ nữ trẻ em này cùng lắm chỉ nói ngoài miệng vài câu, đại ca hắn khinh thường động thủ, hắn cũng sẽ chỉ là người xem náo nhiệt nhân tiện tích đức cho nhà mình.
Đối với Nhiếp nhị thiếu sau khi sinh ra mới góp nhặt được nhiều thứ mà nói, chuyện giao tế với mọi người vẫn luôn rất dễ dàng, có đại ca hắn ở đó, thì quan hệ với người đồng cấp đồng thế hệ, chính là muốn nói cái gì liền nói cái đó, đương nhiên cũng có khác biệt giữa cười nói và nghiêm mặt hỏi han.
Nguỵ Vô Tiện và tỷ đệ Giang gia đều là người mà hắn thật lòng muốn qua lại, cho nên quay sang hỏi Giang Yếm Ly chuyện đó với thái độ tự nhiên và hơi chút tò mò.
Giang Yếm Ly nói: "A Tiện, a Trừng là cha mẹ ta tự mình dạy dỗ trưởng thành, đều là người Giang gia có tình có nghĩa, thị phi rõ ràng, có lẽ sẽ có lúc ý kiến không trùng nhau, nhưng chỉ là bởi vì góc độ nhìn nhận và lập trường khác biệt, đều là làm những việc mà tự mình đã nhận định, cho nên, bất kể là chuyện gì, ta đều tin tưởng a Trừng, và cũng tin tưởng a Tiện"
Cho nên, Nguỵ huynh muốn cứu người, vậy thì đó chính là người tốt nên cứu?
Càng ngày càng thích Giang tỷ tỷ làm sao bây giờ!
Nói thiệt là hay quá đi à!
Ta cũng cảm thấy những chuyện đại ca ta làm đều đúng cả, tuy rằng thỉnh thoảng có thái độ hơi cứng rắn một chút, nhưng có như thế thì mọi chuyện đã làm cũng đều đúng! Dù sao đại ca hắn đã lớn lên dưới lưỡi đao của lão cha, sự công chính vô tư, chính trực đàng hoàng đó có thể dùng thước đo được.
Nhiếp Minh Quyết: Hắt xì ~